BÊN NHAU TRỌN ĐỜI - CỐ MẠN - CHƯƠNG 38 - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC
BÊN NHAU TRỌN ĐỜI
TÁC GIẢ: Cố Mạn
Thể loại: Ngôn tình
CHƯƠNG 38 : MÃI MÃI 4
Mọi người
cười ồ, đúng lúc đó Dĩ Thâm và Hướng Hằng từ ban công đi vào, nhân lúc mọi
người vui vẻ, có ai đó nói to:
- Nếu luật
sư Hà thành thật khai báo sẽ được khoan hồng, nếu ngoan cố quyết không tha.
- Cậu có thể
im lặng nhưng mỗi câu nói của cậu có thể trở thành chứng cứ định tội
Hướng
Hằng mỉm cười vẻ đe dọa.
Cái gì thế?
Có phải họ xem quá nhiều phim hình sự HongKong không?
Dĩ Thâm
cười:
- Được, tôi
sẽ thành thật khai báo, vừa ăn vừa khai hết được không? Hà đại luật sư đương
nhiên không bao giờ kể sự thật gì hết, mọi người thực ra cũng không dám gặng
hỏi. Vậy là vui vẻ hò nhau tấn công nồi lẩu bốc khói nghi ngút, vừa ăn vừa tán
chuyện râm ran, đến hơn chín giờ mới giải tán.
Để tránh ánh
mắt của mọi người, Mặc Sênh cắm cúi ăn. Khi Dĩ Thâm tiễn mọi người ra về, vào
đến phòng thấy Mặc Sênh nằm thừ trên sa lông có vẻ không muốn động đậy.
Dĩ Thâm cười
trêu chị:
- Sao em bảo
không muốn ăn cơ mà?
Anh đến bế
xốc chị lên lòng:
“Không nặng
lên mấy”, Dĩ Thâm thầm nghĩ, “Không biết cô ấy ăn được bao nhiêu?”
- Anh nói gì
vậy?
Ngồi trong lòng, Mặc Sênh có vẻ mệt, phản ứng chậm chạp.
Dĩ Thâm chột
dạ. Thái độ cô ấy hơi lạ, có phải lúc anh nói chuyện với Hướng Hằng cô ấy đã
nghe được điều gì?
- Không có
gì
Dĩ Thâm thầm thì, giọng anh khàn đi.
Không có gì
mới là lạ.
Đêm hôm đó
Mặc Sênh mới thể nghiệm thế nào là “tiểu biệt thắng tân hôn”
***
Những ngày
sau đó, Dĩ Thâm liên tục nhận được sự quan tâm từ nhiều phía.
Đầu tiên là
anh Chu bên tòa án:
- Hà, lần
trước cậu nói cậu đã kết hôn rồi, tôi tưởng cậu viện lý do, không ngờ cậu kết
hôn thật. Thế là tốt, cậu kết hôn thì bà xã tôi khỏi bận tâm, tôi cũng được yên
thân. À này, nhất định phải mời tôi đấy nhé.
Sau đó là
Phương Kiểm bên viện kiểm sát:
- Có phải là
cô bạn gặp ở nhà hàng Macdonald lần trước không? Ồ, hôm đó tôi đã biết ngay mà,
chỉ có điều không ngờ cậu hành động nhanh chóng đến thế. Bao giờ mở tiệc?
Sau đó là
người quen nọ, đồng nghiệp kia. Dĩ Thâm thực sự khâm phục tài đưa tin của Viêm.
Có lẽ tất cả những người cùng trường cũ, sống ở thành phố này đều biết Hà Dĩ
Thâm đã kết hôn.
Hôm đó sau
khi tiễn mấy khách hàng cũ, Viêm ngồi ở sa lông, vẻ tư lự, từ khi biết Dĩ Thâm
không còn độc thân nữa, Viêm có vẻ buồn. Vừa búng tàn thuốc lá, mắt nhìn vào
cái gạt tàn Viêm hỏi Dĩ Thâm:
- Cậu nhất
định bao giờ mời khách?
- Sau Tết
hẵng hay, chuyện này tôi chưa bàn với Mặc Sênh.
- Thế thì
muộn quá, còn mấy tháng nữa mới tết. Sau dịp hội trường là vừa, nên tiến hành
sớm đi
Viêm tỏ vẻ tích cực, anh ta thích tụ tập vui vẻ.
Hội trường?
Dĩ Thâm nhìn lịch làm việc, quả nhiên có ghi ngày 15 là ngày kỉ niệm 100 năm
thành lập trường cũ. Dạo này quá bận nên anh quên mất.
- Để sau
hẵng hay, đến lúc đó sẽ mời cậu là người làm chứng
Dĩ Thâm cười nói.
Những năm
qua không nói ra nhưng anh thực sự cảm ơn Viêm, nếu không có điều kiện và sự
năng nổ, nhiệt tình của anh ta, chưa chắc đã có Hà Dĩ Thâm ngày hôm nay.
- Người làm
chứng?
Viêm phấn khởi
– Chỉ cần có thể tiết kiệm tiền mừng là tớ đồng ý cả
hai tay.
Đang nói thì
có chuông điện thoại, đưa máy cho Dĩ Thâm, Viêm nhún vai vội vã xách cặp đi.
Người gọi là
một phóng viên của tạp chí Tú sắc, muốn phỏng vấn luật sư Hà. Mỹ Đình đã nhắc
anh chuyện này nhưng Dĩ Thâm đã từ chối. Lúc đó bởi vì nghĩ là cơ quan của Mặc
Sênh nên từ chối thẳng e không tiện, nên Mỹ Đình vẫn trả lời nước đôi.
Nhưng bây
giờ Dĩ Thâm vẫn một mực từ chối:
- Xin lỗi,
cô Đào, tôi nghĩ tôi không phù hợp làm nhân vật trang bìa của tạp chí phụ nữ.
- Có phải
luật sư Hà sợ ảnh hưởng đến nghề nghiệp không? Thực ra tạp chí chúng tôi muốn
giới thiệu những người đàn ông độc thân xuất sắc, sẽ có đánh giá công bằng
khách quan đối với những nhân vật được phỏng vấn, chắc sẽ không có gì ảnh hưởng
đến công việc của anh. Về mặt này luật sư Hà có thể đọc số báo đầu tiên nói về
kiến trúc sư Khang Gia Niên
Đào Nghị Thanh vẫn cố thuyết phục.
- Độc thân?
Dĩ Thâm nắm lấy chi tiết quan trọng, ôn tồn nói
– Cô Đào, tôi nghĩ có lẽ tôi
không phù hợp với yêu cầu của quí báo, tôi mới kết hôn.
Nhân lúc đối
phương còn đang bất ngờ bởi thông tin vừa nghe được, Dĩ Thâm nói thêm mấy câu
tỏ ý lấy làm tiếc, rồi bỏ máy. Đang tranh thủ đọc tài liệu thì điện thoại có
tín hiệu tin nhắn, đó là tin nhắn của Mặc Sênh.
- Dĩ Thâm,
tối nay chúng mình ăn gì?
Dĩ Thâm rất
ít khi nhắn tin.
Khi anh còn
học đại học thì điện thoại di động còn là thứ quá xa xỉ đối với học sinh nghèo
như anh, vì vậy anh đã bỏ qua thời kì hoàng kim nhắn tin. Đến khi ra làm việc,
có điện thoại, lại quen gọi điện vừa nhanh chóng vừa rõ ràng. Trước đây, thỉnh
thoảng Dĩ Văn cũng có nhắn tin cho anh, khi nhận được tin nhắn anh thường gọi
điện trao đổi lại, anh không có thời gian bấm từng chữ.
Dần dần Dĩ Văn cũng ít
nhắn tin.
Bây giờ Dĩ
Thâm lại cầm máy nhẫn nại bấm từng chữ:
- Em muốn ăn
gì?
Gửi xong tin
nhắn, nhìn đồng hồ mới chưa đến ba giờ. Vẫn thói quen cũ, trước đây khi ăn trưa
với nhau, vừa ra khỏi nhà ăn Mặc Sênh đã níu áo anh hỏi:
- Dĩ Thâm,
buổi tối chúng mình ăn gì?
Nhanh chóng
có hồi âm:
- Ăn ở nhà
có được không?’
- Em nấu?
- Yes!!!
Lại còn thêm mấy dấu cảm thán nữa. Dĩ Thâm còn chưa kịp hồi âm, thì một hàng
chữ thể hiện lòng khiêm tốn của người nhắn đã hiện lên máy của anh…
– Nhưng
nghe nói là không ngon lắm.
“Ai nói
không ngon? Người đàn ông đó?”
Dĩ Thâm cau
mày nhìn mẩu tin nhắn ngắn, ngập ngừng một lúc, anh bấm một chữ:
- Được.
Mặc dù Mặc
Sênh có vẻ háo hức nhưng kinh nghiệm mách bảo Dĩ Thâm, không nên hi vọng quá
nhiều.
Cho nên, hết
giờ làm việc về nhà, thấy Mặc Sênh đứng cạnh bàn bếp đang thái khoai sọ, động
tác vụng về, Dĩ Thâm không hề thất vọng, anh đã lường trước tình huống này.
Trên bệ bếp, trước mặt Mặc Sênh có một cuốn sách dạy nấu ăn mở sẵn, với hàng
chữ in đậm Sườn xào chua ngọt, bất giác lắc đầu thở dài vừa cảm thấy buồn cười.
Cầm con dao
trong tay Mặc Sênh, Dĩ Thâm thái khoai sọ một cách thành thạo. Mặc Sênh tròn
mắt nhìn động tác của anh, cảm thấy áy náy:
- Dĩ Thâm,
anh còn biết nấu ăn nữa sao? Anh đúng là không cho em một con đường sống.
- Mười tuổi
anh đã bắt đầu giúp cô nấu ăn.
Ra thế. Cầm
dao một cách thành thạo như thế chắc phải làm nhiều lắm. Mặc Sênh đột nhiên cảm
thấy chạnh lòng, khi mình sống cuộc sống đầy đủ cơm tận miệng nước tận mồm, thì
Dĩ Thâm phải sống nương nhờ người ngoài…
- Nếu quen
anh từ sớm có phải tốt không…
Chị dang tay
ôm lấy anh từ phía sau, ngả đầu vào vai anh.
- Dĩ Thâm,
dạy em nấu ăn nhé, sau này em sẽ nấu cho anh ăn.
Vòng tay ấm
áp khiến cho ý nghĩ u ám vừa len lỏi trong đầu anh lập tức tiêu tan.
“Cứ như thế
này thôi”, Dĩ Thâm nghĩ. “Quá khứ cứ để nó qua đi, không nên nghĩ đến nữa”.
Bởi vì anh
đã mệt mỏi lắm rồi!
No comments
Post a Comment