BÊN NHAU TRỌN ĐỜI - CỐ MẠN - CHƯƠNG 37 - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC
BÊN NHAU TRỌN ĐỜI
TÁC GIẢ: Cố Mạn
Thể loại: Ngôn tình
CHƯƠNG 37 : MÃI MÃI 3
- Không ngờ
luật sư Hà lại…
Tiểu Cao và
luật sư Viêm nhìn nhau, cả hai dường như không tin vào mắt mình những gì vừa
nhìn thấy. Nhưng chúng cứ rành rành: phòng ngủ, áo ngủ…
Mọi người
cùng nhất trí một đáp án: Sống chung!
Thần tượng
sụp đổ! Lòng Tiểu Cao tan nát, tưởng luật sư là người đứng đắn, ai ngờ cũng lén
sống chung với người khác!
Một đòn đau
giáng vào lòng tự tôn đàn ông của luật sư Viêm, ngay đến Dĩ Thâm cũng đã có một
người đàn bà, còn anh vẫn một thân một mình…
Chỉ có Hướng
Hằng không ngạc nhiên như mọi người, mặc dù thâm tâm anh cũng không ngờ sự việc
diễn ra nhanh chóng đến vậy:
- Tôi đã nói
rồi, chỉ cần gặp lại Triệu Mặc Sênh, bất kì nguyên tắc nào của Hà Dĩ Thâm đều
thay đổi.
***
Bước vào
phòng ngủ thấy Mặc Sênh nằm gục trên giường, đầu vùi trong gối.
- Em khó
chịu hả?
Dĩ Thâm đến bên giường kéo Mặc Sênh vào ngực, nói dịu dàng
– Em bảo
ngày mai mới về kia mà?
- Ứ, xong
việc em về trước.
- Vì sao?
- Còn vì sao
nữa?
Mặc Sênh lập tức chuyển chủ đề, nũng nịu
– Tiểu Hồng đang trách em,
không mua đủ đồ cho cô ấy…
Lời nói của
chị bị chặn lại. Dĩ Thâm hôn tới tấp vào má, vào môi, vào cổ chị, cuống quít
hít lấy hơi thở của chị
- Em dụ dỗ
anh
Dĩ Thâm thầm thì vào tai Mặc Sênh, dịu dàng tuyên cáo tội trạng của chị,
giọng trầm ấm của anh vừa âu yếm, vừa hờn dỗi.
Mặc Sênh
tròn mắt:
- Tội này
quá nặng! Em… đâu có?
- Em mặc bộ đồ
ngủ của anh.
- Anh để bộ
ngủ trong nhà tắm, em lại quên không mang, tắm xong về đến phòng lại quên không
thay…
Mặc Sênh lúng túng nói chẳng có đầu có cuối, chị thấy hối hận về sự cẩu
thả của mình
– Dĩ Thâm, sau này em tuyệt đối không như thế nữa.
- Vậy thì
chẳng phải anh thiệt quá sao
Dĩ Thâm mỉm cười dỗ dành
– Dậy ra ăn cơm.
- Ăn cùng
với mấy người đó ư?
Mặc Sênh lắc đầu
– Không.
Dĩ Thâm
không nói nữa.
Mặc Sênh
chống chế:
- Đi máy bay
mệt…
- Ăn xong
lại ngủ.
Lí do thứ
hai:
- Em không
quen họ.
- Sau này
đằng nào chẳng phải làm quen
Dĩ Thâm dỗ dành.
Không tìm
được lý do nào khác Mặc Sênh nhăn nhó:
- Xấu hổ
quá…
Vừa rồi mặc
bộ đồ ngủ của Dĩ Thâm, đầu không chải, chân không dép, đột ngột xuất hiện trước
cửa phòng ngủ của anh ấy.
- Ôi!
Dĩ
Thâm thở dài, giơ tay với cái áo ở đầu giường
– Anh đã quen rồi. Anh ra trước,
em mặc quần áo xong ra ngay nhé.
Khi Dĩ Thâm
từ trong phòng đi ra thái độ của mọi người đã trở lại bình thường. Thực ra họ
đều là những luật sư hoặc sắp trở thành luật sư, với họ chẳng có gì là quá bất
ngờ.
Hướng Hằng
và Viêm đứng ngoài ban công hút thuốc, thấy Dĩ Thâm đi ra họ vẫy tay gọi anh.
Đưa cho Dĩ
Thâm điếu thuốc, Viêm vui vẻ bắt chuyện:
- Chung sống
bất hợp pháp.
Dĩ Thâm
nhướn mày:
- Hợp pháp!
Câu nói
khiến Hướng Hằng ngẩn người, Viêm thì bị sặc khói thuốc lá, ho sặc sụa, vừa lấy
khăn lau nước mắt, vừa hỏi:
- Hợp pháp
là thế nào?
- Là quan hệ
khế ước vợ chồng lâu dài dựa trên cơ sở bình đẳng tự nguyện giữa hai bên nam nữ
Dĩ Thâm giải thích rất pháp luật.
Đến lượt
Viêm ngẩn người.
Dĩ Thâm
cười:
- Nói một
cách đơn giản là tôi đã kết hôn, các vị chuẩn bị đồ mừng đi.
-
Cậu…cậu…cậu!
Viêm hét to
– Cậu… ý tôi là… cậu đã cưới rồi sao?
Thấy Dĩ Thâm
gật đầu khẳng định, anh chàng lại hét lên lần nữa, đoạn lao vào phòng khách
tuyên bố với mọi người tin sốt dẻo.
Hướng Hằng
đứng tì vào lan can ban công, nhìn ra màn đêm, nói như với chính mình:
- Cuộc đời
thật là kì lạ, các cậu đi một con đường vòng dài như vậy, cuối cùng lại trở về
điểm xuất phát
Quay sang Dĩ Thâm, Hướng Hằng hạ giọng
– Dĩ Thâm, bảy năm đó,
cậu thực sự không quan tâm chứ?
- Cậu nghĩ
tôi sẽ trả lời thế nào?
Dĩ Thâm châm điếu thuốc khác, mắt đăm chiêu
– Tôi đã
xác định cái gì là quan trọng nhất.
Hướng Hằng
rít một hơi thuốc, cười:
- Khả năng
kiềm chế của cậu vốn rất tốt.
Dĩ Thâm
không nói gì, những làn khói mỏng, vấn vít trước mặt họ.
Hướng Hằng
nhìn vào mắt Dĩ Thâm:
- Đã lâu
không thấy cậu hút thuốc.
- Đúng, dạo
này hút ít.
- Còn nhớ
cảm giác lần đầu cậu hút thuốc không?
Sao lại
không nhớ, lúc đó Mặc Sênh ra đi chưa lâu, anh đã dùng thuốc và rượu làm tê
liệt bản thân. Dĩ Thâm búng tàn thuốc:
- Hồi đó cảm
thấy thuốc lá là một liều thuốc rất tốt, ít nhất nó khiến người ta còn có việc
để làm trên thế giới này.
Ngữ khí bình
thản đến mức khiến Hướng Hằng không khỏi ngạc nhiên, xem ra cậu ta thực sự nghĩ
thông rồi? Chỉ có thực sự nghĩ thông mới có thể bình thản như vậy đối diện với
quá khứ.
Hà Dĩ Thâm
bây giờ xem ra rất bình thản, không như ngày xưa luôn có vẻ nôn nóng như thúc
ép người khác.
Hướng Hằng
nói có vẻ chân thành:
- Chúc mừng!
Dĩ Thâm cười
nhạt:
- Cảm ơn!
Không yên
tĩnh như ở ban công, phòng khách ồn ào như họp chợ do cái tin Viêm vừa thông
báo,. Mặc Sênh lại xuất hiện ngay sau đó, những cặp mắt đổ dồn vào chị khiến
Mặc Sênh hoảng hốt.
Tiểu Cao
nhìn người phụ nữ trước mặt một cách ngưỡng mộ, chị ấy có phải chính là người
mà luật sư Hà thích là thích vậy thôi, chẳng biết làm sao? Hình như không ồn ào
như luật sư Hà mô tả, ít nhất lúc này, nhưng xem ra có vẻ bất an.
- Ồ!
Mỹ
Đình reo lên
– Chị chính là người đã nhặt được ví tiền của luật sư Hà.
Mặc Sênh
nhận ra cô gái này, chị mỉm cười với cô:
- Xin chào!
Tiểu Cao mẫn
cảm kéo tay Mỹ Đình:
- Chị Mỹ
Đình, chị biết chuyện à?
Mỹ Đình nói:
- Trước đây,
tôi có gặp chi ấy, dạo đó chị ấy nhặt được ví tiền của luật sư Hà, trong ví có
một số giấy tờ và ảnh, chị ấy tìm đến văn phòng trả lại, tôi nghĩ chắc hai
người quen nhau từ đấy, sau đó…
Vậy là bằng
trí tưởng tượng của phụ nữ, một câu chuyện tình nhặt được vàng không tham quyết
trả lại cho người mất ra đời.
Tiếng Mỹ
Đình không nhỏ, mọi người xung quanh đều chăm chú nghe, vẻ rất hào hứng. Mặc
Sênh vừa nghe kể, mỗi lúc càng thêm ngạc nhiên, cái cô Mỹ Đình này lẽ ra phải
đến tòa soạn của chị để viết chuyện tình yêu mới phải, để cô ấy ở đây e lãng
phí nhân tài.
- Ôi, thế
thì sau này nếu nhặt được ví tiền của phụ nữ nhất định phải đem trả lại
Nghe
xong chuyện một chàng trai tổng kết.
Tiểu Cao
trợn mắt hù dọa anh ta:
No comments
Post a Comment