BÊN NHAU TRỌN ĐỜI - CỐ MẠN - CHƯƠNG 39 - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC
BÊN NHAU TRỌN ĐỜI
TÁC GIẢ: Cố Mạn
Thể loại: Ngôn tình
CHƯƠNG 39 : ĐỐI DIỆN 1
Luật sư Hà Dĩ Thâm sau tân hôn, công
việc bận rộn hơn trước rất nhiều. Vụ án trước đây còn chưa xong đã tiếp nhận vụ
mới, cùng lúc thụ lý mấy vụ liền, đêm nào anh cũng về rất muộn. Thường Mặc Sênh
đã ngủ, phòng làm việc của anh vẫn sáng đèn.
Mặc dù vậy, Mặc Sênh cảm thấy hết sức
hạnh phúc. Dĩ Thâm bận việc của anh chị cũng tự tìm việc làm, chị lau chùi cái
này, sắp xếp cái kia, thỉnh thoảng ngó vào phòng làm việc, thấy Dĩ Thâm vẫn cặm
cụi bên đống tài liệu.
Sống chung với nhau, Mặc Sênh mới thực
sự cảm thấy sự vất vả cũng như tính nghiêm túc chuyên cần của Dĩ Thâm. Người
ngoài nhìn anh có vẻ an nhàn, thành đạt khi còn rất trẻ, khiến người ta ngưỡng
mộ, nhưng không ai biết đằng sau vầng hào quang đó anh đã bỏ biết bao nhiêu
tinh lực, công sức. Một người không có điều kiện gia đình làm hậu thuẫn, phấn
đấu được như hôm nay quả không đơn giản. Những lúc Dĩ Thâm khó khăn nhất chị
lại không ở bên anh.
***
Khi Dĩ Thâm cầm cốc uống trà từ phòng
làm việc đi ra thấy Mặc Sênh đang ngồi trên sa lông, hai tay bó gối, không biết
chị đang nghĩ gì.
Bây giờ đã hơn một giờ chiều ngày chủ
nhật, Dĩ Thâm bận suốt buổi sáng trong phòng làm việc, bữa trưa chỉ ăn qua loa
lại tiếp tục công việc.
Mặc Sênh nhìn thấy anh, lập tức đứng
bật dậy, chạy đến cầm cốc trong tay anh nói líu ríu:
- Để em
Rồi chạy biến vào bếp.
Dĩ Thâm nhìn bàn tay trống không của
mình, đột nhiên cảm thấy thời gian đang quay trở lại. Dường như họ đã về thời
xưa, lúc còn trong trường đại học, anh bận học, bận làm thêm, lại còn công tác
đoàn thể trong hội sinh viên, Mặc Sênh xen vào khoảng trống giữa công việc các
loại của anh. Có vẻ Mặc Sênh bám anh rất chặt, thực ra anh không có nhiều thời
gian dành cho cô ấy.
Bây giờ tình trạng cũ hình như lập lại.
Dĩ Thâm trở về phòng làm việc, nhìn
lịch công việc. Hôm nay đúng là ngày 15 tháng 11 kỉ niệm thành lập trường. Văn
phòng của anh có ủng hộ trường một số tiền, Viêm đã đại diện tham gia lễ tiếp
nhận quyên góp, cậu ta nhắc Dĩ Thâm và Hướng Hằng nhất định phải đến trường dự
lễ kỉ niệm. Dĩ Thâm vốn không phải người thích những nơi ồn ào, nhưng quả thật
là anh quá bận nên hơi do dự.
Mặc Sênh bê cốc trà từ nhà bếp đi ra,
Dĩ Thâm kéo chị vào lòng:
- Chiều nay em có bận không?
- Làm gì? Chúng ta phải đi ư?
Mặc
Sênh nhanh nhảu hỏi, mắt sáng lên.
Ánh mắt chờ đợi của Mặc Sênh khiến Dĩ
Thâm không do dự nữa.
Dĩ Thâm tắt máy tính:
- Hôm nay là ngày hội trường, em có
muốn đến đó không?
Hội trường vui như vậy, Mặc Sênh đương
nhiên thích đi.
***
Khi hai người đến trường, người và xe
đã đông đến mức không còn chỗ để vào, họ đành gửi xe ở một chỗ rất xa, đi bộ
vào.
- Gượm đã
Đi gần đến trường, Mặc Sênh
bỗng dừng lại, chỉ vào đống áo ở các quầy trên đường. Đó là những chiếc áo
phông có in hàng chữ đại học C to tướng trước ngực.
Dĩ Thâm, chúng mình cũng
phải thay áo chứ?
Dĩ Thâm cau mày, cảm thấy cái áo đó rất
kì quặc, nhưng Mặc Sênh đã khoác tay anh kéo đi, anh đành nhượng bộ:
- Em đi mua đi.
Lúc đi vội vàng Mặc Sênh quên không
mang theo ví tiền. Lấy ra mấy đồng trong ví Dĩ Thâm, chị chạy vụt đi, lát sau
từ đám đông chen ra mặt mày hớn hở.
Hôm nay cả hai đều mặc áo len nên khá
thoải mái. Mặc Sênh choàng áo phông ra ngoài áo len, người to phồng, trông rất
ngộ nghĩnh. Quay lại nhìn Dĩ Thâm, cùng một kiểu áo như nhau, nhưng trên người
Dĩ Thâm có vẻ trang nhã đặc biệt, khiến nhiều cô gái bất giác quay lại nhìn.
Trước đây cũng như vậy, đi đến đâu Dĩ
Thâm cũng thu hút ánh mắt của những người xung quanh, những lúc đó Mặc Sênh kéo
tay anh:
- Dĩ Thâm, anh không thấy người ta đang
nhìn anh sao?
Dĩ Thâm lườm chị:
- Đi đường đừng có nhìn ngang nhìn
ngửa!
Mặc Sênh bặm miệng, người không hiểu có
thể cho rằng hai người quá kiêu ngạo, cho mình là nhất, chẳng thèm nhìn ai.
Đang theo dòng người đi vào cổng chính,
Dĩ Thâm nhận được điện thoại của Hướng Hằng:
- Cậu ở nhà hay ở văn phòng?
Đến đây mau, hôm nay đông lắm. Tố Mẫn bảo nếu cậu không đến, cô ta sẽ đến tận
nơi lôi cậu đi.
Tố Mẫn là chủ tịch hội sinh viên hồi
đó, học trước Dĩ Thâm một khóa, sau khi tốt nghiệp được giữ lại trường làm trợ
giảng. Hồi đó do cũng làm công tác phụ trách, hai người thường hay làm việc với
nhau.
- Tôi đang ở phía cửa bắc, các cậu ở
đâu?
- Đến rồi hả? Thế thì tốt, chúng tôi
đang ở khu nhà mới, cậu đến đây đi.
Dĩ Thâm tắt máy, nói với Mặc Sênh:
- Em cùng anh đến khoa Luật trước, sau
đó sẽ đến khoa của em.
- Vì sao?
Mặc Sênh cảnh giác.
Anh ngại xảy ra chuyện trước mặt mọi
người, bao nhiêu năm trôi qua, Dĩ Thâm phát hiện mình vẫn giữ phản xạ có điều
kiện.
- Khoa anh đông như vậy…
Mặc Sênh nói
giọng phụng phịu.
Trước đây Dĩ Thâm là nhân vật nổi nhất
khoa luật, được gọi là hoàng tử của khoa, bao nhiêu người biết anh. Sự hợp tan
của họ chắc nhiều người biết, Mặc Sênh không muốn đối diện với những ánh mắt tò
mò.
- Vậy mình đến đây làm gì?
Dĩ Thâm
bất lực kéo tay Mặc Sênh đang định chạy đi
– Em không mang tiền, không mang
theo điện thoại, lát nữa làm thế nào tìm được anh, tối về nhà thế nào?
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment