BÊN NHAU TRỌN ĐỜI - CỐ MẠN - CHƯƠNG 28 - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC
BÊN NHAU TRỌN ĐỜI
TÁC GIẢ: Cố Mạn
Thể loại: Ngôn tình
CHƯƠNG 28 : VỘI VÀNG 3
Dĩ Thâm
cười:
- Không, vợ
tôi đấy.
- Vợ? anh đã
kết hôn rồi ư?
Ông chủ quán
ngạc nhiên quay sang Mặc Sênh:
- Cô Hà, cô
thật may mắn lấy được người chồng tốt như Hà tiên sinh. Cô là người ở đâu?
- Tôi là
người thành phố Y
Tiếng địa phương của mình Mặc Sênh chỉ nghe được chứ không
nói được, có lẽ mẹ chị không phải là người vùng đó, ở nhà chỉ nói tiếng phổ
thông.
Ông chủ quán
vừa đưa thực đơn, mắt vẫn nhìn Mặc Sênh. Dĩ Thâm đưa mắt ra hiệu cho chị chọn
món. Mặc Sênh lật giở thực đơn, phát hiện hình như nhà hàng này chuyên về các
món măng, xương gà hầm măng, thịt xào măng tươi, măng nộm thịt gà… Điều này
chẳng có gì lạ, thành phố Y vốn là quê hương của măng, bây giờ lại càng trồng
nhiều măng, măng càng trở thành đặc sản.
Chị rất
thích ăn măng, nhưng lại chọn món khác.
Chọn xong
đưa lại cho chủ quán, ông ta nhìn chị, nói như trách:
- Cô Hà, cô
là người thành phố Y, sao không chọn món măng?
Không ăn
măng có gì lạ? bởi vì Dĩ Thâm không ăn măng. Trước đây khi cùng ăn với nhau, Dĩ
Thâm nói măng có mùi lạ, chị không sao lừa anh ăn được một miếng.
- Nhưng ông
Hà lần nào đến đây cũng chọn món măng.
Các món lần
lượt bê ra, Dĩ Thâm quả nhiên không động đũa đến món măng.
Mặc Sênh rụt
rè nhắc:
- Sao anh
không ăn măng? Ông chủ quán nói…
Đột nhiên chị không thể nói tiếp được.
Lần nào anh
ấy đến đây cũng chọn món măng. Tại sao?
Dĩ Thâm im
lặng, mãi mới thủng thẳng:
- Có gì lạ,
chẳng qua là thịnh tình khó khước.
Mặc Sênh vừa
bỏ miếng măng vào miệng, không tìm thấy vị ngọt xưa, nuốt vào… đúng như Dĩ Thâm
nói, có vị là lạ.
Nhìn thấy
ông chủ quán đang tiễn mấy người khách, họ đều khen món ăn rất ngon và họ đều
nói giọng địa phương, giọng người thành phố Y.
Đúng thế.
Thịnh tình
khó khước!
- Anh không
về nhà sao?
Từ quán ăn đi ra, tay nắm chặt chìa khóa của Dĩ Thâm vừa đưa, Mặc
Sênh do dự hỏi.
- Tôi ở lại
văn phòng, còn một số việc phải làm
Dĩ Thâm lạnh nhạt nói.
Chìa khóa
vẫn nắm chặt trong tay, chị hỏi:
- Thế bao
giờ anh về?
Dĩ Thâm nhìn
chị, mắt lóe lên trong một cái nhìn kì dị:
- Em muốn
chờ tôi?
Mặc Sênh gật
đầu, ngập ngừng giải thích:
- Bởi vì em
cầm chìa khóa của anh.
- Văn phòng
cũng có chỗ ở, em không phải đợi tôi
Dĩ Thâm không nhìn chị nữa, anh lại nói
giọng càng lạnh nhạt còn pha chút giễu cợt
– Tôi không quen để người khác đợi.
***
Căn phòng
lạnh ngắt, lúc đi cũng thế, lúc về cũng thế.
Lại là mười
một giờ đêm.
Dĩ Thâm mở
cửa, theo thói quen anh đưa tay lần sờ công tắc bật điện trên tường, nhưng lúc
sắp bật đèn lại dừng lại.
Đèn đang
sáng.
Anh dừng
tay, nhìn khắp phòng, tivi vẫn mở, nhưng không thấy người đâu. Bước đến tắt tivi,
đi qua sa lông liếc thấy trên nệm có người nằm ngủ, người co như con tôm. Anh
rón rén bước lại gần, ngắm nhìn khuôn mặt quen thuộc đang ngủ, rất muốn lay gọi
dậy.
Trời lạnh
thế này mà nằm ngủ ở sa lông, không biết cô ấy có đầu óc không?
Anh cúi
xuống, thận trọng, khẽ khàng bế chị khỏi sa lông.
Cơ thể mềm
mại, ấp vào lòng anh, hơi thở ấm áp nhẹ nhẹ phả lên áo vét lạnh ngắt của anh. Những năm xa
cách, chưa bao giờ anh dám mơ có ngày này, Mặc Sênh nằm trong vòng tay anh, giơ
tay… cúi đầu… cô ấy đã thuộc về anh.
Anh hơi cúi
xuống, nhẹ nhàng chà má lên đôi má mềm mại của chị, ngủ ở ngoài lâu như vậy mà
vẫn ấm thế. Mặc Sênh bỗng cựa mình trong vòng tay anh, Dĩ Thâm nín thở.
“Em tỉnh rồi
ư?”
Không, chị
muốn tìm tư thế dễ chịu hơn, đầu càng vùi sâu vào ngực anh, ngủ càng say, hoàn
toàn không biết có người tim đập rộn ràng bởi động tác cựa mình của mình.
- Em …
Dĩ
Thâm thở dài, trái tim anh mỗi lúc càng thêm mềm yếu không thể kìm chế được.
Anh xoay
người, dùng cùi tay đẩy cánh cửa, đặt chị lên giường. Chị khoác một cái áo len
rộng bên ngoài áo ngủ, Dĩ Thâm do dự một lúc, rồi cúi xuống cởi áo len, những
ngón tay anh hấp tấp cởi từng khuy áo, hơi thở mỗi lúc một gấp.
Anh khéo léo
nhấc cánh tay chị lên để kéo áo len ra, cơ thể chị ấm nóng mềm mại trong bộ đồ
ngủ màu hồng. Tim anh đập mạnh, hơi thở dồn dập, anh đã không thể nào kìm chế
được bản thân.
Lấy tấm chăn
đắp cho chị, anh vội vàng rời phòng ngủ.
Nán lại lâu
hơn anh không dám chắc mình không tìm cách đánh thức người đang ngủ.
Vào nhà tắm,
rồi vào phòng khách. Lúc đi qua phòng ngủ, anh đột nhiên dừng bước, chợt nhớ ra
điều gì. Đẩy cửa nhìn vào phòng ngủ.
Quả nhiên!
Chăn chỉ còn một nửa trên người, còn nửa kia sắp rơi xuống đất, một chân vắt ra
ngoài chăn, trong tư thế rất thoải mái.
Trong có
mười mấy phút đã đạp tung chăn ra thế này, thảo nào ngày xưa có lần cô ấy phàn
nàn:
- Em ngủ rất
xấu.
Anh biết Mặc
Sênh có tư thế ngủ rất xấu là do mùa đông duy nhất năm đó họ cùng nhau. Mặc
Sênh liên tiếp bị cảm, trong có hai tháng mà bị cảm tới năm lần. Hỏi nguyên
nhân, lúc đầu dứt khoát không chịu nói, sau mới ấp úng thú thật:
- Lúc ngủ em
rất xấu tính, thường hay đạp tung chăn. Ở nhà bố em thườn về muộn, bao giờ cũng
đến phòng ngủ đắp chăn lại cho em. Ở đây không có ai giúp, đến nửa đêm lạnh quá
mới tỉnh dậy đắp lại chăn. Cho nên bị cảm cũng không nên trách em.
Về sau cô ấy
luôn coi bị cảm là chuyện thường, chẳng có gì nghiêm trọng.
Bây giờ xem
ra tư thế ngủ thế này đâu phải chỉ hơi xấu.
Dĩ Thâm kéo
nửa chăn bị tuột xuống đất, đắp lại cho chị. Nhưng vừa buông tay, Mặc Sênh lại
trở mình, chăn lại tuột xuống đất.
Ngủ kiểu gì
lạ thế!
Dĩ Thâm kéo
chăn đắp lần nữa, lần này mà làm tuột chăn thì cứ để cho cảm lạnh luôn. Nhưng
sau đó, quả nhiên Mặc Sênh ngủ rất ngon, không hề cựa quậy, co người vùi sâu
trong tấm chăn như sợ lạnh.
No comments
Post a Comment