BÊN NHAU TRỌN ĐỜI - CỐ MẠN - CHƯƠNG 29 - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC
BÊN NHAU TRỌN ĐỜI
TÁC GIẢ: Cố Mạn
Thể loại: Ngôn tình
CHƯƠNG 29 : VỘI VÀNG 4
Bây giờ là
lúc nào? Ban ngày hay ban đêm? Sao chị lại ngủ trên giường?
Từ trong
chăn ngồi dậy, đầu óc còn chưa tỉnh hẳn. Mặc Sênh cúi xuống tìm dép đi trong nhà,
chị vẫn còn ngái ngủ.
Ồ, dép đâu
rồi nhỉ?
Dĩ Thâm từ
bếp đi ra, nhìn thấy Mặc Sênh mặc bộ đồ ngủ nhảy lò cò trong phòng khách, bất
giác cau mày:
- Em làm gì
thế?
- Em tìm
dép…
Nhìn thấy
rồi, ở gầm sa lông, nhảy một cái là đến.
Đi xong dép
ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt không hài lòng của Dĩ Thâm, chị vội cụp mắt lúng
túng.
- Em, em tìm
dép đi trong nhà.
- Thay quần
áo đi
Anh lạnh lùng ném mấy từ, quay lưng về phía chị.
Cúi đầu nhìn
bộ đồ ngủ trên người, Mặc Sênh đỏ mặt, suýt tí thì quên trong phòng còn có một
người nữa.
Thay xong
quần áo, đi ra, vào phòng ăn thấy Dĩ Thâm đang ăn sáng. Mặc Sênh hơi do dự,
đoạn ngồi xuống cạnh anh, ngạc nhiên nhìn món cháo rau trên bàn, chị cũng bắt
đầu ăn.
Thấy động
tác chậm chạp của chị, Dĩ Thâm khiêu khích:
- Không quen
ăn sáng kiểu Trung Hoa hả?
- Không
Chị hấp tấp cúi đầu ăn, quả thực rất ngon.
Hình như
đoán được ý chị, Dĩ Thâm không ngẩng đầu nói:
- Cháo mua ở
ngay đầu nhà.
- Rất ngon
- Cũng được
Dĩ Thâm lơ đãng phụ họa.
Không ai nói
thêm gì nữa. Mặc Sênh cúi đầu húp cháo, mắt liếc sang tập tài liệu Dĩ Thâm đã
sửa xong, để cạnh bộ ấm chén.
- Hôm nay
anh vẫn đến văn phòng chứ?
- Ừ
- Bận lắm
phải không?
- Cũng tương
đối.
Thực tế anh
bận tối mắt nhưng anh cần sự bận rộn như vậy, bởi lẽ mấy hôm trước có người làm
thương tổn thần kinh của anh.
Câu hỏi nhỏ
tựa như nói thầm đã thu hút sự chú ý của Dĩ Thâm. Anh ngước mắt nhìn chị đang
cúi đầu ăn cháo, mái tóc xõa xuống trán.
Trông cả hai
có vẻ giống một cặp tân hôn.
- Tiếng Anh của
em thế nào?
Dĩ Thâm đột nhiên hỏi.
“Tiếng Anh
ư? Sao bỗng nhiên lại hỏi chuyện đó?”
- Cũng tàm
tạm nhưng em học chưa hết năm thứ tư
Câu nhắc lại rất hay
– Lần đầu tiên đến
Mỹ, điểm thi Anh ngữ của chị là 4,5 điểm.
- Hôm nay em
đi với tôi
Dĩ Thâm tuyên bố.
- Sao?
Mặc
Sênh ngạc nhiên nhìn anh
– Đi đâu?
- Đến văn
phòng giúp tôi dịch tài liệu.
***
“Không dịch
được!”
Mặc Sênh tức
giận nhìn tập tài liệu trên bàn, vô lí quá, mấy năm ở nước ngoài chẳng lẽ uổng
công. Hỏi Dĩ Thâm ư? Ngẩng đầu nhìn sang hình như anh rất bận, chị không dám
quấy rầy.
Tiếng chuông
điện thoại phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng, Dĩ Thâm một tay cầm tập
tài liệu, tay kia nhấc điện thoại.
- Alo, tôi
đang ở văn phòng… thôi, hôm nay tôi có việc…
Đầu dây bên
kia nói gì đó, Dĩ Thâm bật cười:
- Anh Chu,
anh cũng quay ra làm bà mối từ bao giờ thế?
Tiếng Chu từ
đầu dây bên kia:
- Không
phải, là do lần trước bà xã mình đến bệnh viện trông thấy cậu, bà ấy rất ưng, nhất
định muốn giới thiệu cho cô cháu mình. Nói thật nhá, không phải tôi nói hay cho
người nhà mình đâu, nhưng cô cháu tôi không phải hạng xoàng, học thức, ngoại
hình, phẩm chất chẳng kém gì cậu, Dĩ Thâm cậu nên suy nghĩ nghiêm túc!
Dĩ Thâm
cười:
- Anh Chu,
chẳng lẽ anh muốn tôi ngoại tình sao?
- Ngoại
tình?
Chu nghiêm mặt
– Cậu nói là cậu đã cưới vợ?
Nhưng lại lập tức bác bỏ
– Đừng đùa, Dĩ Thâm, bất kì ai cưới vợ đều có thể, nhưng Hà Dĩ Thâm thì tuyệt
đối không.
Lại thế nữa!
Gác máy, Dĩ
Thâm nhìn sang Mặc Sênh đang cắm cúi làm việc.
Lại cắn bút.
Vẫn thói
quen cũ.
Trước đây
không giải được toán vi tích phân, cắn bút một hồi rồi đưa bài cho anh, cười
nịnh:
- Dĩ Thâm…
Chỉ tội cho
anh, ai bảo học luật mà giỏi toán hơn sinh viên mấy khoa tự nhiên.
- Dĩ Thâm…
Không dịch được
Mặc Sênh ngẩng đầu cầu cứu.
Dĩ Thâm đến
bên chị, theo thói quen, lấy bản tài liệu trong tay chị:
- Chỗ nào?
- Đây, cái
này dịch là gì?
Mobilia
personam sequntur.
Tài sản kèm
theo.
Một danh từ
rất chuyên môn, tiếng Latinh, chị không biết cũng phải.
Hơi thở của
Dĩ Thâm rất gần, vấn vương quanh mặt Mặc Sênh. Bỗng chị nhớ lại những lúc cùng
ngồi học bài với nhau ngày xưa, Dĩ Thâm bao giờ cũng nói rất nghiêm túc:
- Mặc Sênh,
đừng ngồi cạnh anh.
- Tại sao?
Mặc Sênh tự ái, chị đến là để cùng học với anh cơ mà.
- Đừng quấy
rầy anh.
Hơi buồn
nhưng Mặc Sênh lập tức giơ tay thề:
- Em thề
không nói chuyện với anh, không đứng dậy ra ngoài mua đồ ăn vặt, không đi đi
lại lại…
Không đợi
chị nói hết, Dĩ Thâm nói giọng thiểu não:
- Em có ngồi
yên không động đậy cũng vẫn quấy rầy anh.
- Thế là thế
nào?
Lúc đó, chị giận đến mức lập tức thu xếp sách vở bỏ đi ngay.
Nhưng hôm
nay hình như chị đã hiểu…
Bởi vì anh
không làm gì cả, chỉ đứng ngay sau chị, hơi cúi người, một bầu không khí đầy
nam tính trong sáng tỏa quanh anh, những sợi tóc của chị vờn nhẹ trên áo khoác
anh, chỉ cần chị ngẩng đầu là chạm vào cằm anh.
Chính lúc
này đây, anh đang quấy rầy chị mới đúng…
Sau đó trước
khi ý thức được mình đang làm gì, Mặc Sênh đã đứng phắt dậy, nhảy ra ngoài, va
đầu vào cằm anh.
- Em làm gì
vậy?
Dĩ Thâm giật mình, đưa tay sờ cằm vừa mới bị đụng đau điếng.
- À, em…
Nhưng sao có thể nói điều đó với anh, chị đỏ mặt nói
– Em… em muốn đi ăn cơm.
Nói xong mới
thấy hơi ngượng, lí do đến hay, bây giờ mới là… liếc nhìn đồng hồ trên tường,
chưa đến mười rưỡi.
- Bây giờ ư?
Dĩ Thâm quả nhiên cau mày.
- Đúng thế,
sáng nay em ăn ít quá
Chị bướng bỉnh đáp.
Liếc nhìn
đống tài liệu chất như núi trên bàn nhưng thấy mặt Mặc Sênh nhăn nhó vì đói, Dĩ
Thâm đành phải đầu hàng.
No comments
Post a Comment