BÊN NHAU TRỌN ĐỜI - CỐ MẠN - CHƯƠNG 27 - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC
BÊN NHAU TRỌN ĐỜI
TÁC GIẢ: Cố Mạn
Thể loại: Ngôn tình
CHƯƠNG 27 : VỘI VÀNG 2
- Dĩ Thâm?
Viêm trợn tròn mắt nhìn người vừa đẩy cửa đi vào văn phòng, bắt chước động tác
thời học sinh, lấy tay dụi dụi mắt cười
– Lẽ nào mắt mình có vấn đề, hay là
mình bị ảo giác?
- Tôi lại
thấy không chỉ mắt cậu có vấn đề
Dĩ Thâm liếc nhìn anh ta rồi đi ngay vào
phòng làm việc.
Viêm đi theo
Dĩ Thâm vào phòng ngồi xuống ghế:
- Hơn bảy
giờ tối hôm qua gọi điện cho cậu, cậu vẫn ở Quảng Châu, sao bây giờ lại ở đây?
- Lúc đó tôi
đang ở sân bay
Dĩ Thâm ngồi vào bàn, lật giở tài liệu.
- Công việc
xong chưa?
- Cũng tạm
ổn
Dĩ Thâm nói
– Công việc gần như không còn vấn đề gì nữa.
Viêm nhiều
lúc không khỏi không khâm phục anh chàng đẹp trai này, công việc ở Quảng Châu
giải quyết một tuần e là vẫn vội, vậy mà hắn ta hoàn thành trước một ngày.
Không biết hắn làm thế nào!
- Tối qua
cậu về nhà rất muộn phải không? Sao vội thế, hôm nay về cũng được mà
Viêm lẩm
bẩm
– Nếu không phải cậu cũng độc thân như tôi thì tôi đã nghĩ cậu vội về với
vợ.
Cây bút máy
đang lướt trên giấy dừng lại đột ngột vạch nên một đường như xé rách tờ giấy.
Dĩ Thâm
ngẩng đầu khỏi tập tài liệu, nói như đuổi khách:
- Viêm, nếu
tôi nhớ không lầm sáng nay cậu phải làm việc với bên tòa án cơ mà?
***
Mỹ Đình thấy
Dĩ Thâm từ phòng họp đi ra, vội đưa tập tài liệu trong tay cho anh:
- Luật sư
Hà, tài liệu anh cần, em đã đánh máy xong. Còn đây là giấy mời dự lễ kỉ niệm
100 năm thanh lập trường đại học C, giấy mời ở chỗ luật sư Hướng và luật sư
Viêm, nhân tiện em cầm về cho anh.
- Cảm ơn!
Dĩ Thâm quay đầu đón lấy tờ giấy mời, giở ra xem bên trên có in biểu tượng
trường đại học C, trong đó viết ngày 15 tháng 11 là ngày kỉ niêm 100 trường đại
học C, nhà trường mời sinh viên các thế hệ về tham dự.
Mỹ Đình
ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, 5 giờ 40 phút:
- Luật sư
Hà, nếu không có việc gì, em về đây.
- Không có
việc gì đâu, cô có thể về.
- Vậy em về
trước
Mỹ Đình thu xếp đồ của mình, chợt nhớ ra điều gì nói
– Luật sư Hà, điện
thoại di động của anh đã đổ chuông mấy lần.
Vừa rồi đi
gặp khách hàng anh quên không mang điện thoại. Có hai cuộc gọi lỡ, một cuộc là
của khách hàng, Dĩ Thâm gọi lại cho họ, trao đổi mấy câu rồi cúp máy. Còn cuộc
gọi kia, anh bấm phím màu xanh.
Đầu dây kia
lập tức trả lời:
- Dĩ Thâm
- Có việc
gì?
Anh hỏi vừa miễng cưỡng vừa lạnh nhạt.
Đối phương
có vẻ bối rối bởi câu nói của anh, ngập ngừng một lát mới rụt rè nói:
- Dĩ Thâm,
em không tìm thấy chìa khóa.
Mặc Sênh
đứng đợi anh ở bên kia đường, lưng đeo túi, bận áo len cổ bẻ, cúi đầu như đang
đếm ô gạch lát đường.
Đèn đỏ. Dĩ
Thâm dừng bước, từ xa anh đã nhìn thấy Mặc Sênh.
Có rất nhiều
thứ không thay đổi. Cô ấy vẫn thích mặc áo len, hai bảy hai tám tuổi vẫn ăn mặc
như một học sinh. Khi đứng đợi, vẫn có thói quen cúi xuống đếm gạch lát đường.
Có lần đợi lâu
quá cô ấy đã phát bực với anh:
- Dĩ Thâm,
em đã đếm đến chín trăm chín mươi chín anh mới đến, lần sau nếu để em đếm đến
một nghìn thì em sẽ mặc kệ anh!
Một lần
khác, khoa Luật có cuộc họp đột xuất. Cuộc họp dài lê thê cuối cùng cũng kết
thúc, anh chạy đến chỗ hẹn, nhưng lần này Mặc Sênh lại không hề giận dỗi, chỉ
nhìn anh vẻ tội nghiệp, nói:
- Dĩ Thâm,
em đã đếm mấy lần chín trăm chín mươi chín rồi.
Còn bảy năm
nay, anh đã đếm bao nhiêu lần chín trăm chín chín?
Không phải
không nghĩ đến bỏ cuộc, chỉ là không có cách nào đếm đến một nghìn!
Vội vã băng
qua đường, nhìn sang thấy bên cạnh Mặc Sênh có một người đàn ông nước ngoài béo
phị, hai người đang vui vẻ nói chuyện. Dĩ Thâm đi chậm lại, tiến đến gần họ,
loáng thoáng nghe thấy ông ta nói:
- Your spoken
English is perfect.
- Thanks,
I’ve been there for seven years.
Một thứ
tiếng Anh lưu loát không cần suy nghĩ từ miệng chị phát ra, tự nhiên như tiếng
mẹ đẻ. Bàn tay Dĩ Thâm bỏ trong túi bất giác nắm lại.
Đúng lúc chị
ngẩng đầu nhìn thấy anh, chị cười với anh, quay sang người đàn ông nước ngoài
nói:
- My husband
ising, maybe he know how to go there.
Chị hỏi anh:
- Dĩ Thâm,
anh có biết đường X đi thế nào không?
Anh gật đầu,
trực tiếp nói với người đàn ông, ông ta gật đầu cảm ơn lia lịa rồi cáo từ.
Chỉ còn hai
người, Mặc Sênh bỗng lúng túng, không biết nói gì, cuối cùng Dĩ Thâm lên tiếng
trước:
- Chìa khóa
của em đâu?
- Có lẽ mất
rồi
Chị bối rối cúi đầu, không nhìn vào anh
– Hoặc là sáng nay em quên không
mang đi.
Nếu không
nhận ra cô ấy đang nói dối thì anh không xứng đáng là luật sư. Cô Triệu Mặc
Sênh này nếu có lúc làm chuyện trái pháp luật, thì tốt nhất nên im lặng, nếu
không chỉ nói đến hai câu là bị phát hiện đang nói dối.
- Đi thôi
Dĩ Thâm bước lên trước, cố gắng kiềm chế niềm vui, bởi vì lời nói dối của Mặc
Sênh, bởi vì từ “my husband” chị vừa nói với ông khách qua đường.
- Ăn cơm.
- Ăn cơm?
Mặc Sênh gần như chạy theo bước chân thoăn thoắt của Dĩ Thâm
– Chúng mình về
nhà ăn được không? Mình đi siêu thị mua đồ, bây giờ ăn vẫn chưa muộn
Mặc Sênh
vừa đuổi kịp Dĩ Thâm vừa nói trong hơi thở gấp.
“Cô ấy học
nấu ăn từ bao giờ? Vì ai?”
Dĩ Thâm cay
đắng nghĩ, giọng nói của anh vừa khô khan vừa lạnh nhạt:
- Không cần.
“Không cần
thì không cần, nhưng… có thể đừng đi nhanh như vậy được không?”
- Dĩ Thâm
chờ em với
Mặc Sênh vừa thở vừa nói, chị vượt lên, bằng động tác tự nhiên đơn
giản, chị níu lấy cánh tay anh, chính chị cũng không ý thức được động tác này
lại thân thiết đến vậy.
Dĩ Thâm giật
mình, cúi đầu, nhìn thấy những ngón tay trắng trẻo của chị lún sâu vào tay áo
khoác màu xám bạc của anh, anh không nói gì, bước chân tự dưng chậm lại.
Qua mấy lối
rẽ, họ vào một ngõ nhỏ, bước vào một hiệu ăn bình dân. Mặc Sênh nhìn quanh,
không thấy gì đặc biệt, nhưng phàm những nơi không có gì đặc biệt càng dễ xuất
hiện cái đẹp, Dĩ Thâm dẫn chị đi xa như vậy chắc một địa điểm không tồi.
Ông chủ quán
nhiệt tình chạy lại đón khách:
- Hà tiên
sinh, lâu lắm không gặp.
Mặc Sênh rất
ngạc nhiên, ông ta nói giọng người quê chị.
- Dạo này
hơi bận
Dĩ Thâm cũng nói giọng như ông ta.
Ông chủ quán
tò mò nhìn Mặc Sênh:
- Hà tiên
sinh, cô gái này là bạn gái của anh phải không? Lần đầu thấy anh mang bạn gái
đến đây, rất đẹp.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment