BÊN NHAU TRỌN ĐỜI - CỐ MẠN - CHƯƠNG 26 - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC
BÊN NHAU TRỌN ĐỜI
TÁC GIẢ: Cố Mạn
Thể loại: Ngôn tình
CHƯƠNG 26 : VỘI VÀNG 1
Số đầu tiên
của tạp chí Tú sắc đã phát hành. Người đàn ông trẻ có nụ cười viên mãn trên
trang bìa chính là nhân tài mới của nổi của giới kiến trúc, liên tục mấy năm
giành giải lớn trong dự án kiến thiết triển lãm quốc tế, danh tiếng đang nổi
như cồn.
- Đáng tiếc
là anh ta không được đẹp trai lắm!
Tiểu Hồng bình luận một cách tiếc rẻ.
- Còn anh
chàng luật sư họ Hà, tiếc là không phỏng vấn được anh ta
Chị Mai nói to.
- Chị Mai,
chị đừng nói thế
Tiểu Hồng tỏ vẻ khó chịu với kiểu nói châm chọc như vậy
–
Đào Nghị Thanh đã cố gắng hết sức rồi.
Vừa đúng lúc
Mặc Sênh đi đến, nghe thấy vậy bất giác đưa mắt nhìn Đào Nghị Thanh, thấy cô ta
đang cắm cúi bên bàn làm việc như không quan tâm sự bàn tán của mọi người.
Mặc Sênh đột
nhiên thấy buồn, dường như lại có gì áy náy.
- Chị Sênh,
chị Sênh
Tiểu Hồng bỗng nhớ ra điều gì, nắm tay Mặc Sênh lắc mạnh
– Chị em
với nhau, có chút việc nhất định phải giúp đấy.
Mặc Sênh lập
tức cảnh giác, chị thận trọng hỏi:
- Tiểu Hồng,
em và anh chàng bác sỹ có chuyện phải không, sao lại muốn đi gặp đối tượng
khác?
- Đáng ghét,
chị nói gì vậy?
Tiểu Hồng kêu to, hai tay chống cằm, ý nói chuyện tình cảm
giữa cô ta và chàng bác sỹ đã hoàn toàn tốt đẹp
– Là chuyện này cơ
Nói đoạn
cô ta không biết lấy ra ở đâu một tờ giấy to quá khổ, phạt một cái cho trải ra
trước mặt chị
– Nhìn rõ chưa?
Rõ rồi! Đồng
thời cũng rất choáng, phía trên cùng tờ giấy viết bốn chữ cỡ lớn “Hóa đơn mua
hàng”, phía dưới ghi chi chít các loại quần áo, giày dép, đồ mỹ phẩm, lại còn
máy quay phim kỹ thuật số.
Mặc Sênh
nhìn rối cả mắt:
- Tiểu Hồng,
có phải hàng hóa sắp lên giá không? Em muốn đầu cơ tích trữ hả?
- Hàhà,
chẳng phải quyết định chị và nhóm chị Trần đi HongKong sao? Đừng có đánh trống
lảng, một câu thôi. Nói đi, chị có mua giúp em không?
Tin truyền
đi rất nhanh, Mặc Sênh thở dài:
- Có gì hay
đâu?
Sau giờ làm
việc, anh chàng bác sỹ của Tiểu Hồng mời ăn cơm, trong bữa ăn Tiểu Hồng liên
tục nhắc chị:
- Chị Sênh,
chị có biết thế nào là ăn cơm của người khác không?
Mặc Sênh bật
cười:
- Yên tâm,
nhất định chị sẽ mua cho, đến khi không thể mang nổi mới thôi. Nhưng mà, Tiểu
Hồng
Chị nói thầm vào tai cô
– Em không muốn làm một thiếu nữ hiền thục nữa
à?
- Chết thật,
lại quên rồi!
Tiểu Hồng lập tức ngồi thẳng người, nở nụ cười e ấp.
Mặc Sênh
phát hiện anh bác sỹ đang cười thầm. Có thể anh ta đã đoán ra bí mật của hai cô
gái ngồi cạnh anh ta và đang buồn cười về chuyện đó. Mặc Sênh
cũng thấy buồn cười, giờ Tiểu Hồng lại muốn đoạn tuyệt với quá khứ, muốn sắm
hàng loạt thời trang mỹ phẩm mới. Cơm tối
xong, ai về nhà nấy, lên xe bus mới phát hiện đã lên nhầm tuyến xe. Tuyến này
đi về hướng chỗ ở cũ của chị, Mặc Sênh vội xuống xe ở bến sau. Nhìn đồng hồ,
mới hơn bảy giờ về nhà sớm quá.
Đi dạo siêu
thị khá lâu, hơn chín giờ mới về nhà, mở cửa thấy phòng thật trống trải.
Chị đã vào
nhà bếp, lấy những đồ vừa mua cho vào tủ, mì chính, dầu ăn, muối. Bếp chẳng có
gì, không biết hàng ngày Dĩ Thâm ăn uống thế nào?
Trong phòng
ngủ vẫn còn một ít quần áo chưa thu dọn. Mở tủ, bên trong treo đầyple và áo sơ
mi của Dĩ Thâm, đơn điệu và lạnh lẽo. Hình như Dĩ Thâm rất thích màu xám, chị
treo quần áo của mình cạnh quần áo của anh, rồi đứng ngắm nghía, bất giác bật
cười, đột nhiên lại thấy buồn.
Dĩ Thâm…
Dĩ Thâm…
Cởi giày lên
giường. Mấy hôm nay Mặc Sênh đều ngủ trên sa lông ngoài phòng khách, giờ chị
cũng không muốn thay đổi. Một cảm giác lạ lẫm ập đến, ngay bản thân chị cũng
không lý giải nổi, hoặc là bởi vì ngày mai.
Ngày mai thứ
sáu, Dĩ Thâm trở về.
Quần áo chưa
kịp cởi xong chị đã ngủ thiếp đi, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, hình như thấp
thoáng có tiếng chân người. Mặc Sênh trở mình, lúc lâu sau mới tỉnh hẳn, phòng
khách tối om.
Tỉnh dậy lần
sau thì trời đã sáng rõ. Tung chăn dậy ư? Mặc Sênh phân vân, sao mình lại đắp
chăn nhỉ, có lẽ đêm quá lạnh, chị đã vào phòng ngủ lấy chăn đắp chăng?
Nhanh chóng
đi đánh răng rửa mặt, soi gương thấy tóc đã dài ra khá nhiều, chấm mắt, phải
tìm chỗ sửa lại mới được. Vội vàng đi lấy đồ chuẩn bị đi làm, mở cửa, bỗng sững
người.
Dĩ Thâm
trang trọng trong bộple là phẳng phiu đứng ở cửa, tay cầm chìa khóa, có vẻ như
sắp mở cửa.
Mặc Sênh
tròn mắt nhìn người đứng trước mặt:
- Dĩ Thâm?
Sao anh lại ở đây, anh đã nói tối mới về cơ mà?
- À
Dĩ
Thâm bỏ chìa khóa vào cặp, trả lời qua quýt, đoạn lướt qua chị đi vào phòng
khách.
Lát sau anh
đi ra, tay cầm bản tài liệu, thấy chị vẫn đứng ngây ngoài cửa, anh cau cặp lông
mày thanh tú.
- Em không
đi làm?
- À, vâng!
Đi bây giờ.
Không biết
tại sao Mặc Sênh bỗng trở nên vội vã. Lần đầu tiên thực sự ý thức được quan hệ
của họ đã khác. Mà sau này cũng sẽ được như thế, mỗi sáng người đầu tiên chị
nhìn thấy chính là anh…
- Tôi đưa em
đi.
Mặc Sênh lẽo
đẽo đi theo Dĩ Thâm vào cầu thang máy:
- Không cần
đâu, em đi một mình cũng được, văn phòng và tòa soạn xa quá, không cùng đường.
- Vậy cũng
được. Thì ra là thế.
Lên xe, Mặc
Sênh hỏi:
- Anh về từ
tối hôm qua phải không? Nếu không sao lại có bản tài liệu ở phòng khách.
- Đúng
Dĩ
Thâm trả lời không mấy hào hứng, mắt vẫn chăm chú nhìn đường.
Mặc Sênh mím
môi:
- Lúc nào
thế… sao không gọi em?
- Hơn mười
một giờ
Anh trả lời có vẻ miễn cưỡng dừng lại một lát lại nói
– Không cần
thiết.
Mặc Sênh
cười thầm, quay lại nhìn cửa sổ, đang là giờ cao điểm, đường rất đông. Chẳng lẽ
quan hệ giữa Dĩ Thâm và chị cứ bế tắc mãi như thế này sao?
- Dĩ Thâm,
buổi trưa nếu anh cũng ở khu X chúng có thể cùng ăn trưa không?
Dĩ Thâm hơi
động đậy môi, quay sang nhìn chị. Mặc Sênh quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếng
nói như thoảng qua.
“Cô ấy vừa
nói với ai?”
Anh quay
đầu, giọn vẫn lạnh nhạt:
- Buổi trưa
có thể tôi không có ở đó…
No comments
Post a Comment