BÊN NHAU TRỌN ĐỜI - CỐ MẠN - CHƯƠNG 17 - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC
BÊN NHAU TRỌN ĐỜI
TÁC GIẢ: Cố Mạn
Thể loại: Ngôn tình
CHƯƠNG 17: SỐ PHẬN 4
Mặc Sênh
thầm thì với cha:
- Cha, lâu
lắm con mới về thăm cha, cha không trách con chứ? Thực ra, con rất muốn về
nước… Nhưng con quá yếu đuối, con sợ con không chịu nổi. Vì sao khi con ra đi,
cha là một người bằng xương bằng thịt, đôi tay cha ôm riết con, người cha tỏa
hơi ấm, rất ấm, sao bây giờ chỉ là một tấm bia? Con luôn cảm thấy, chỉ cần con
không về nước, là cha vẫn như còn sống. Con nhớ lúc con lên máy bay cha còn ấn
vào tay con túi bánh bích quy vừng… Lúc đó, cha đã lừa con, cha bảo sang Mỹ nếu
thích thì ở lại, nếu không thì lại về, con không thích tí nào nhưng con không
trở về…
Bức chân
dung người đàn ông trẻ khắc trên bia mộ có những nét giống Mặc Sênh. Người
trong ảnh mỉm cười với chị, Mặc Sênh lấy tay áo lau bức ảnh:
- Cha, bức
ảnh này có phải chụp lúc cha còn là sinh viên không? Cha đừng tưởng là dùng bức
ảnh trẻ như thế này, là có thể mạo xưng là ma trẻ.
Mây mù trùm
lên khe núi, bốn bề tĩnh lặng, không một tiếng động. Mặc Sênh gõ lên tấm bia:
- Cha, cha
không quan tâm đến con nữa sao?
Im lặng, mắt
Mặc Sênh mờ đi như bầu trời mưa xóm núi:
- Cha, anh
ấy nói, à đó là Dĩ Thâm, cha còn nhớ không, anh ấy bảo chúng con có thể tái
hợp, cha thấy thế nào?
Không có
tiếng trả lời, mưa ngớt dần, xung quanh vẫn tĩnh mịch, Mặc Sênh vẫn thầm thì
nói chuyện với cha:
- Thực ra
con cũng cảm thấy không nên, anh ấy xuất sắc như vậy, luôn có nhiều phụ nữ
thích, anh ấy có thể tìm một người phụ nữ ưu tú. Vả lại, chúng con xa nhau lâu
như vậy, đã phần nào trở nên xa lạ với nhau, có lẽ không dễ dàng, sẽ phát sinh
nhiều mâu thuẫn, anh ấy sẽ nhanh chóng chán con, thất vọng về con, trước đây
anh ấy cũng thất vọng về con. Nếu đến lúc đó mới chia tay, e con không biết
mình sẽ thế nào, cứ như bây giờ ít nhất con cũng đã quen rồi…
Không thể
nói thêm nữa, không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua, Mặc Sênh chuyển giọng
sôi nổi:
- Con vẫn
tốt, cha không phải lo lắng gì cho con… Con phải đi đây, cha ạ, chào cha!
Khi chị
xuống núi thì mưa đã tạnh hẳn, đứng dưới chân núi nhìn đỉnh núi sắp chìm trong
màn đêm và sương mù, hình như đã là hai thế giới khác nhau.
Trở về thành
phố, trời đã tối hẳn, Mặc Sênh nhìn đồng hồ trên máy điện thoại di động, xem ra
ngày mai mới có thể đi được. Vào thành phố hỏi mấy nhà nghỉ đều đã hết chỗ,
cuối cùng tìm được một khách sạn ở trung tâm thành phố, giá rất đắt, đành ở
tạm. Tắm xong, hong khô quần áo, ngủ thì còn quá sớm, chị lững thững đi xuống
lầu, đi ra phố.
Trước mặt
khách sạn là con đường phồn hoa nhất thành phố. Thành phố này có sông có núi,
cũng là thành phố du lịch nổi tiếng. Lúc đó trên đường phố khách du lịch vẫn
rất đông, bỗng dưng Mặc Sênh bỗng nhớ ra, lần đầu tiên chị gặp Dĩ Thâm chính là
ở con phố phồn hoa này.
Lúc đó họ đã
khá thân thiết, nhưng vào kỳ nghỉ đông hoặc hè Dĩ Thâm vẫn không chịu cho chị
số điện thoại của gia đình anh, lúc đó chị vừa tủi thân vừa buồn, làm gì có cô
gái nào số điện thoại của gia đình người yêu mình cũng không biết? Lúc ở bến xe
Mặc Sênh hờn dỗi một hồi, đoạn giận dữ bỏ đi.
Nhưng được
mấy bước chị đã hối hận, mình giận gì kia chứ, nếu mình cứ làm căng có lẽ Dĩ
Thâm sẽ mềm lòng. Nhưng khi quay trở lại, trên sân ga đã không thấy bóng dáng
Dĩ Thâm đâu nữa.
Về đến nhà,
Mặc Sênh cảm thấy chán nản, chẳng thiết ăn uống, tivi cũng chẳng thiết xem. Về
sau tự nhiên lại nghĩ, nếu mình thường xuyên ra phố, biết đâu chẳng bất ngờ gặp
lại Dĩ Thâm?
Sau đó, quả
nhiên gặp lại.
Hôm đó, đang
có tuyết rơi. Dĩ Thâm và cô bạn Dĩ Văn, lúc đó chị còn chưa biết, đang đi trên
vỉa hè đối diện, lúc đó chị hoàn toàn không kịp phản ứng. Không ngờ gặp Dĩ
Thâm, thực ra chị không hi vọng nhiều, thành phố đông đúc như vậy… Lúc đó, chị
chạy như bay băng qua đường, lao đến ôm chầm lấy Dĩ Thâm.
Hình như
chính là dưới tán cây này, cô thiếu nữ đỏm dáng, đầu đội mũ lông trắng, ôm chặt
lấy chàng trai đang lúng túng vì những cái liếc mắt nhìn của khách qua đường,
vui vẻ hét to:
- Dĩ Thâm.
Em biết sẽ gặp anh. Em biết mà!
Mặc Sênh
nhắm mắt.
Khi giữa họ
đã là chuyện dĩ vãng, điều khó chịu nhất, đau đớn nhau là mọi kỉ niệm đều như
vừa mới xảy ra ngày hôm qua.
Chị hấp tấp
lấy máy di động, hướng vào khoảng trống, bấm máy. Bức ảnh hiện ra chỉ là khoảng
đất trống trải dưới gốc cây, hoàn toàn không có người, hoàn toàn không
***
Sau những
ngày lễ đi làm trở lại, công việc của Mặc Sênh cực kì bận rộn.
Chỉ có Tiểu
Hồng không bận, chuyên đề của cô ta vừa kết thúc, nên suốt ngày quanh quẩn ở
phòng làm việc của Mặc Sênh bàn chuyện tình duyên của mình, của người.
- Chị Sênh,
chị không thể cứ sống mãi như vậy, chị phải biết thời gian rất vô tình. Bây giờ
tìm cho mình một người đàn ông, cũng coi là cứu vãn xã hội, để vài năm nữa coi
như mình cũng lỡ mà đàn ông cũng thiệt thòi
Tiểu Hồng thì thầm vẻ bí mật
– Hơn
nữa, bây giờ là phù hợp qui luật tâm lý, chẳng lẽ chị không thích nằm ngủ trong
vòng tay ấm áp của một người đàn ông?
- Tiểu Hồng.
Tối qua lại mơ mộng hả?
- Cũng thỉnh
thoảng!
Tiểu Hồng giả bộ xấu hổ, cúi đầu, đỏ mặt, lát sau lại tiếp giọng
nghiêm túc
– Chị Sênh, chị bây giờ hình như đã trở lại bình thường, không như
dạo trước cứ như người sợ bị cướp ấy.
Sự so sánh
kì quặc của Tiểu Hồng khiến Mặc Sênh bật cười.
Chị thầm
nghĩ, nếu không suy nghĩ nhiều, những niềm vui nho nhỏ thực ra không khó, nói
nói cười cười với đồng sự, mọi người tưởng mình vui, lâu dần cảm thấy mình vui
thật.
Không muốn
nói với Tiểu Hồng ý nghĩ đó, Mặc Sênh nhìn đồng hồ trên tường, đã hơn mời giờ.
- Đi thôi,
đến giờ rồi, đi họp thôi!
Chị giục Tiểu Hồng.
Buổi họp hôm
nay là cuộc họp nhằm đẩy mạnh công việc trong quý tới.
Qui mô tòa
báo nơi Mặc Sênh làm việc rất lớn, có hàng loạt các ấn phẩm lẻ như Tú sắc và
một vài tạp chí phụ nữ, nếu không đã chẳng cần đến phóng viên ảnh.
Tú Sắc có
thể coi là thương hiệu cũ trong thị trường tạp chí phụ nữ, có số lượng phát
hành đứng đầu trong các ấn phẩm cùng loại, lượng tiêu thụ quý trước vẫn tăng,
nhưng hiện đang có nguy cơ giảm sút.
Chủ biên sau
khi tóm tắt tình hình mọi mặt của tòa soạn trong quý trước, chuyển sang chủ đề
chính, đó là mở chuyên mục mới:
- Tạp chí
của chúng ta muốn có đẳng cấp thì phải có cái mà tạp chí khác không có. Hiện
trên thị trường có vô số ấn phẩm cùng loại, phần lớn nội dung trùng lập. Quanh
đi quẩn lại cũng là làm đẹp, thời trang, ẩm thực, cuộc sống tình cảm, ngoài
những cái đó chúng ta còn có thể làm thêm những gì?
Chủ biên
nhìn mọi người nói tiếp:
- Hoặc nói
cách khác, còn gì hấp dẫn phụ nữ?
- Tôi biết!
Tiểu Hồng giơ tay phát biểu
– Đó là đàn ông!
Mọi người
cười ồ. Nhưng chủ biên lại gật đầu vẻ rất nghiêm túc:
- Tiểu Hồng
ngày thường có vẻ nông nổi, nhưng rất nhạy cảm.
Đoạn ông ta
bật đèn chiếu, trên màn hình hiện lên nhiều dòng chữ: “Những người đàn ông xuất
sắc”
Tiếng xì xào
nổi lên.
- Tạp chí
chúng ta là tạp chí phụ nữ, mở chuyên mục đàn ông có kì quặc không?
Có ai đó
nói.
- Người khác
giới hấp dẫn lẫn nhau, ai cũng biết. Tạp chí đàn ông đưa ảnh phụ nữ lên trang
bìa, tạp chí phụ nữ tại sao không thể mở chuyên mục về đàn ông?
Chủ biên hỏi.
Chờ mọi
người bàn tán hồi lâu, chủ biên nói:
- Bất luận
thế nào, thị trường vẫn là chân lý duy nhất. Cho nên chúng ta tạm thời quyết
định mở chuyên mục này trong bốn số liền. Sau đó căn cứ vào phản ứng độc giả sẽ
quyết định bước tiếp theo, có tiếp tục nên làm hay không. Mọi người có ý kiến
gì xin cứ nêu.
- Nhân vật
thì sao?
Có ai đó hỏi.
- Về nhân
vật, tôi tạm thời đề nghị bốn người này, xin giới thiệu để mọi người góp ý
Chủ biên lại nhấp chuột, màn hình hiện lại ảnh của bốn người đàn ông trẻ
– Nhân
vật trong chuyên mục chúng ta không phải là những công tử xa vời không thể với,
mà là anh tài thuộc mọi lĩnh vực, là người tương đối nổi tiếng, trẻ, đẹp. Quan
trọng nhất là phải trẻ và chưa có gia đình.
- Kia có
phải là kiến trúc sư vừa đoạt giải không?
- Đúng,
đúng, người bên cạnh cũng rất quen.
Mặc Sênh
cũng nhìn lên màn hình theo tay chỉ của mọi người, bức ảnh chụp nghiêng một
người khiến chị giật mình
- Dĩ Thâm?
Sao có thể…?
Chị kinh ngạc.
- Chính thế
Chủ biên nói
– Với anh ta, khán giả của truyền hình địa phương đều không xa
lạ. Hà Dĩ Thâm là một trong những khách mời của chương trình Pháp luật và cuộc
sống. Đây cũng là chuyên mục đang được chú ý.
- Tôi đề
nghị đưa anh ta vào số đầu tiên
Nhà báo Lý phát biểu
– Anh ta từng xuất hiện
trên truyền hình, khá nổi tiếng, dễ gây tiếng vang.
- Đúng thế,
vụ án kinh tế của tỉnh gần đây hình như là do anh ta đảm trách. Nên đưa anh ta
vào số đầu
No comments
Post a Comment