BÊN NHAU TRỌN ĐỜI - CỐ MẠN - CHƯƠNG 10 - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC
BÊN NHAU TRỌN ĐỜI
TÁC GIẢ: Cố Mạn
Thể loại: Ngôn tình
CHƯƠNG 10: TIẾP CẬN 1
Có lẽ không
có gì khó hơn việc Hoa Tiên Tử muốn làm thiếu nữ hiền thục.
“Chị Sênh,
chiếc này đẹp hay chiếc kia, hay là lấy chiếc này?”
Trong cửa hiệu thời
trang, Tiểu Hồng thử hết chiếc nọ đến chiếc kia, hỏi ‘bà cố vấn bất đắc dĩ’ Mặc
Sênh.
“Ừ, chiếc ấy
được đấy.”
“Vậy hôm nay
em sẽ mặc cái này.”
Nét mặt Tiểu Hồng đang hớn hở bỗng nghiêm lại:
“Chị Sênh,
chị mất ngủ phải không, sao mới sáng sớm đã như người mất hồn vậy?”
“Không có
gì…”
Mặc Sênh cười gượng, chuyển chủ đề câu chuyện, chị cố nói giọng tự
nhiên:
“Tiểu Hồng, để trở thành một thiếu nữ hiền thục, điều quan trọng không
phải ở trang phục.”
“Thế thì là
cái gì?”
Ánh mắt Tiểu Hồng nhìn Mặc Sênh nghi hoặc.
“Lời nói, cử
chỉ.”
Mặc Sênh nói nghiêm túc:
“Ví dụ, nếu người ta hỏi em thích nghe âm nhạc
gì, em nhất định không được nói là thích Hop.”
“Em không
nghe nhạc Hop.”
Tiểu Hồng vui vẻ:
“Em thích nhất bài ‘Từng đợt sóng’ của Tiểu
Đỗ và A Ngưu.
Lần này đến
lượt Mặc Sênh tái mặt. Chị đã xem đĩa hát đó. Trong đầu chị hiện lên cảnh ba
người đàn ông mặc quần tắm màu sặc sỡ ôm đàn ghi ta chạy theo người đẹp Jini
trên bãi biển, tai nghe thấy lời bài hát ‘Nhất là người đẹp biến thành vợ, đó
là nguyện vọng mơ ước tương lai của tôi…’
“Khi ở bên
anh ấy em nhất định không nên nói chuyện âm nhạc”
Mặc Sênh nói kiên quyết:
“Em có thể nói về các bộ phim, buổi tối hai người vẫn đi xem phim chứ? Nói
những bộ phim đã xem cũng dễ thể hiện phẩm hạnh, tư chất của một thiếu nữ.”
“Phim ư?”
Mắt Tiểu Hồng sáng lên, em thích nhất phim hài “Tây du ký”, có Lô Gia Anh đóng,
phim này anh ta rất đẹp trai, lời thoại lại rất triết lý, nhất là câu “Người là
do cha mẹ sinh ra, yêu quái là do cha mẹ yêu quái sinh ra”, câu này hàm chứa cả
triết lý về luân lý, tình yêu, y học và cả tôn giáo, đúng là sự lý giải cao
nhất của triết lý phật học “chúng sinh bình đẳng”
“Tiểu
Hồng..”
Mặc Sênh cau mày:
“Chị nghĩ, đi chơi với anh ấy, tốt nhất em không
nên nói nhiều.”
Mãi Tiểu
Hồng mới chịu buông tha, lúc đó đã là hơn hai giờ chiều. Mặc Sênh về nhà ngủ
một giấc, lúc tỉnh dậy trời đã tối, nhìn đồng hồ trên tường đã bảy rưỡi.
Bụng đói cồn
cào, mở tủ lạnh thì chẳng còn gì ăn, Mặc Sênh cầm ví đi siêu thị.
Xuống tầng
một, vừa ngang qua bồn hoa trước cổng, chị bỗng khựng lại.
Bên kia
đường dưới ngọn đèn cao áp, Dĩ Thâm đứng lặng nhìn chị qua màn sương mờ màu tím
nhạt.
Dĩ Thâm!
Dĩ Thâm đứng
đó. Hôm nay anh vẫn mặc giản dị như lần trước, áo sơ mi, quần dài, nhưng có một
vẻ đẹp khác thường. Trước đây chị thường say mê ngắm nhìn anh, có lúc chị buột
miệng: “Dĩ Thâm, vì sao anh mặc gì cũng đẹp?” Câu trả lời là một cái lườm.
Dĩ Thâm! Lại
là những kỷ niệm ngày xưa! Triệu Mặc Sênh, không nên tự huyễn hoặc bản thân
nữa, không nên nghĩ nhiều!
Dĩ Thâm tắt
điếu thuốc hút dở tiến lại gần chị.
“Có thể đi
với tôi một lát không?”
“Được
thôi…Nhưng đi đâu? ”
Hai người im
lặng đi bên nhau, được một đoạn đường dài, Dĩ Thâm vẫn chưa có ý muốn nói, Mặc
Sênh không kiên nhẫn được nữa, hỏi:
“Chúng ta đi đâu đây ?”
“Đến rồi.”
Đây là bến
xe ? Họ ngồi xe buýt đi đâu?
“Có tiền xu
không?”
“Có.”
Mặc
Sênh lục trong ví lấy mấy đồng tiền xu, cầm trong tay.
“Cho tôi một
đồng.”
Dĩ Thâm gỡ tay chị lấy một đồng xu, trong một thoáng anh nắm chặt bàn
tay chị trong tay mình.
Mặc Sênh ngạc
nhiên ngước mắt nhìn anh, rụt tay lại, nhưng Dĩ Thâm làm như không có chuyện gì
xảy ra, anh đứng cạnh chị mắt nhìn về chiếc xe buýt đang đi đến.
“Lên xe đi.”
Không kịp
hỏi gì, Mặc Sênh bước theo Dĩ Thâm như một cái máy, xe buýt tối thứ bảy đông
nghẹt, hai người đứng cách nhau mấy hành khách, hít thở khó khăn, hoàn toàn không
thể cử động. Khi xe buýt dừng lại ở bến số 9, Dĩ Thâm đột nhiên vươn tay nắm
tay chị kéo xuống xe, vừa xuống xe anh lại bỏ ngay ra, một mình đi vượt lên
trước.
Mặc Sênh
nhìn cảnh vật xung quanh, toàn những nhà chọc trời đứng sán sát
“Đây là đâu ?”
Chị ngơ ngác hỏi.
Dĩ Thâm đi
chậm lại quay đầu nói:
“Không nhận ra ư?”
Chị cũng
biết nơi này sao? Thành phố lớn như vậy, không phải chỗ nào chị cũng biết.
Nhưng vì sao anh lại buồn như vậy, giống như chị đã phạm tội tày trời nào đó.
Nhìn vẻ ngơ
ngác của chị, mắt Dĩ Thâm như tối lại.
“Không nhận
ra thì thôi!”
Anh lặng lẽ
đi, đầu hơi ngoảnh lại bước chân vừa vội vàng vừa gấp gáp.
Mặc Sênh
không hiểu thế nào, chị ngẩn ngơ nhìn con phố phồn hoa xung quanh, bỗng hiểu
ra, đây chính là con đường Bắc Đại ngày xưa!
Chẳng phải
chính con đường này chị và Dĩ Thâm đã bao lần đi qua?
No comments
Post a Comment