BÊN NHAU TRỌN ĐỜI - CỐ MẠN - CHƯƠNG 09 - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC
BÊN NHAU TRỌN ĐỜI
TÁC GIẢ: Cố Mạn
Thể loại: Ngôn tình
CHƯƠNG 09: CHUYỂN BIẾN 4
Mắt Dĩ Thâm
ánh lên vẻ thù hận, giọng lạnh đến sắp đóng băng:
“Cô muốn đi tìm bạn?”
“Không, à…
phải…”
Mặc Sênh không biết nói thế nào, nên càng lúng túng.
Dĩ Thâm lặng
ngắt, mặt sắt lại, đoạn bỏ đi.
“Dĩ Thâm,
chờ em với.”
Người phụ nữ vừa cãi nhau với Tiên Tử thấy Dĩ Thâm bỏ đi, không
cãi nhau nữa vội vã chạy theo anh.
Lúc đó Mặc
Sênh không có thời gian nghĩ đến tâm trạng của mình, bởi vì thái độ của Tiên Tử
thật kỳ quặc, cô ta khóc như một đứa trẻ bị mắng oan.
Hoa Tiên Tử!
Một Hoa Tiên Tử nói cười suốt ngày, sao lại khóc?
“Tiểu Hồng,
không cãi nổi người ta, khóc ăn vạ hả ? Chán thế!”
“Chị không
biết thì thôi!”
Tiểu Hồng quắc mắt:
“Cô ta đã cướp người đàn ông đầu tiên của
em.”
À! Thì ra là
tình địch! Mặc Sênh cười, đoạn vỗ vai an ủi Tiểu Hồng:
“Trái đất mênh mông,
thiếu gì người tốt. Đã vậy tối nay chị em mình tìm một đám thật cừ khôi, để cô
ta tức điên mới được.”
“Em không
giận cô ta cướp mất người của em, em giận bởi vì cô ta đã cướp được mà không
biết qúy trọng, để anh ấy bị tại nạn, cô ta bỏ rơi anh ấy khi anh ấy bị gẫy
chân. Sao cô ta có thể làm vậy? Vì sao anh ấy không thích em, có phải vì em xấu
hơn cô ta không?”
Hu hu…
Mặc Sênh
hoàn toàn bất ngờ, nín thinh không nói được nữa, không ngờ Tiên Tử suốt ngày
lóe xoé lại có tâm sự phức tạp như vậy, có lẽ người bề ngoài càng xởi lởi, tâm
hồn càng yếu đuối, dễ tổn thương.
Vì chuyện
đó, hai người lần đầu đến muộn, Mặc Sênh cũng không kịp hoá trang cho xấu đi,
Hoa Tiên Tử lại đang buồn, khó thể hiện như mọi lần. Kết quả là…
Hai vị bác
sỹ ngoại khoa ưu tú kia liệu có thấy hai cô gái rất thú vị?!
Đây có thể
xem là trong họa có phúc không?
Do đối
phương quá nhiệt tình, đầu tiên bốn người đi xem phim, đi hát karaoke, sau lại
cùng đi ăn đêm, chơi đến hơn mười giờ mới về.
Nhìn thấy
cửa nhà mình Mặc Sênh thở phào:
“Trịnh tiên sinh, đến nhà tôi rồi, cảm ơn anh
đã đưa về”
Vị bác sỹ họ
Trịnh có hứng thú và mối quan tâm đặc biệt đối với bệnh tim, vẫy tay rất lịch
sự:
“Vậy thì chúc ngủ ngon, Triệu tiểu thư, cám ơn cô, một buổi tối tuyệt vời”.
“Tôi cũng vậy,
chúc ngủ ngon!”
Mặc Sênh mỉm cười, chờ anh ta đi khỏi mới lên nhà.
Đèn ở hành
lang bị hỏng, ánh sáng lờ mờ, Mặc Sênh mò mẫm đi đến cửa tầng bốn lối lên phòng
mình, đột nhiên một bóng người dáng cao lớn xuất hiện. Mặc Sênh giật mình chiếc
chìa khoá rơi xuống đất.
“Anh…”
Vừa dứt lời
chị liền bị đôi tay rắn chắc kéo mạnh, ôm riết vào lòng, đôi môi không hề phòng
vệ của chị bất ngờ bị ép chặt, chà sát bởi đôi môi mềm nóng bỏng, những cái hôn
tới tấp dữ dội điên cuồng lên mặt, lên cổ chị, dường như đang xả nỗi tức giận
tích tụ lâu ngày, cổ áo chị bị bật tung. Mặc Sênh vừa cảm thấy lạnh nơi lồng
ngực, lập tức thấy nóng ran bởi đôi môi mềm bỏng như có lửa.
Mặc Sênh
không kịp phản ứng, đầu óc quay cuồng như thấm men, không khí nồng nàn phảng
phất mùi rượu. Mùi rượu ư, anh uống rượu sao ?
Mặc Sênh
tỉnh lại, nói trong hơi thở: “Dĩ Thâm!’
Người anh
như cứng lại, đầu anh vẫn gục vào cổ chị thở gấp.
Họ cứ đứng
như vậy, rất lâu anh mới lên tiếng, giọng khàn đặc:
“Mặc Sênh, anh thua rồi.”
Thế là thế
nào?
“Bằng ấy năm
đã trôi qua, anh vẫn thua em, thua thảm hại!”
Vì sao giọng
anh nghe đắng buốt đến vậy.
“Dĩ Thâm,
anh nói gì? Anh say phải không?”
Mặc Sênh lo lắng hỏi.
Im lặng, đột
nhiên Dĩ Thâm đẩy chị ra, trong sáng sáng lờ mờ Mặc Sênh thấy đôi mắt đẹp của
anh đầy bất lực đau đớn như con thú bị thương, nhưng giọng nói của anh tỉnh táo
lạ lùng:
“Anh không say, mà là anh điên!”
Dĩ Thâm quay
người biến mất, cũng mau lẹ như khi xuất hiện, nếu không thấy đau nhói ở môi
Mặc Sênh sẽ tưởng đó là một giấc mơ.
Nhặt chiếc
chìa khóa, mở cửa vào nhà, chị vẫn đứng ngây, nếu không có tiếng chuông điện
thoại không biết chị còn đứng bao lâu.
Nhấc máy
điện thoại, giọng nói vui vẻ của Hoa Tiên Tử:
“Chị Sênh, tình hình bên đó thế
nào?”
Thế nào là
thế nào? Mặc Sênh nhất thời không hiểu.
“Mau nói đi,
anh chàng bác sỹ có nói gì với chị không? Anh ta có hẹn lần gặp sau không?”
“Không.”
“Sao lại thế
?”
Tiểu Hồng gào lên:
“Rõ ràng anh ta tỏ ra rất thích cơ mà.”
Người ta chỉ
hài lòng khi có người ngoan ngoãn ngồi nghe người ta nói về chuyên đề bệnh tim
và tình yêu thôi.
“Còn em?”
Mặc Sênh hỏi.
“Anh ấy hẹn
em tối mai đi xem phim hà… ha”.
Nụ cười như xé vải của Tiểu Hồng vang lên từ
đầu dây bên kia:
No comments
Post a Comment