BÊN NHAU TRỌN ĐỜI - CỐ MẠN - CHƯƠNG 11 - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC
BÊN NHAU TRỌN ĐỜI
TÁC GIẢ: Cố Mạn
Thể loại: Ngôn tình
CHƯƠNG 11: TIẾP CẬN 2
Đâu là dấu
vết con đường ồn ào ngày xưa? Những người bán hàng rong, những quán cơm vừa ngon
vừa rẻ bên đường đâu cả rồi?
“Sau khi trở
về nước cô không quay lại chỗ này sao?”
Dĩ Thâm ngoái đầu hỏi giọng lạnh
tanh.
“Không…Tôi…
Không phải không đến, chỉ là công việc quá bận.”
‘Công việc quá bận’ lý do như
vậy ngay đến chị cũng cảm thấy buồn cười.
Dĩ Thâm liếc
nhìn chị, mặt dửng dưng:
“Không cần nói gì cả, tôi hiểu.”
Anh ấy hiểu
gì? Mặc Sênh không hiểu.
Họ đi vào
trường, ngôi trường trăm năm tuổi không thay đổi lắm, Mặc Sênh phiêu diêu như
đi trong mộng. Những cây cổ thụ, những ngôi nhà cũ kỹ, những sinh viên nam nữ
mỉm cười lướt qua vai họ…, cảm giác ngậm ngùi, chua xót trong lòng chị chưa bao
giờ hiện hữu rõ rệt như lúc này, thì ra chị thực sự xa cách bằng ấy năm, những
gì đã mất liệu có còn lấy lại?
Mặc Sênh
dừng lại chỉ một cửa hiệu bán lẻ:
“Ô, quán này vẫn còn, không biết có phải vẫn
là đôi vợ chồng ngày xưa không?”
“Không!”
Dĩ Thâm nói:
“Đổi chủ khác từ khi tôi chưa tốt nghiệp”
“Thế ư”
Mặc Sênh ngẩng đầu cười:
“Tôi đi mua chút gì ăn nhé, đói lắm rồi.”
Chủ quán là
một phụ nữ trẻ, vừa dỗ con vừa chào họ. Chị mua bánh mỳ và nước ngọt, Dĩ Thâm
còn lấy thêm một lon bia, anh trả tiền, Mặc Sênh nghĩ lại trước đây Dĩ Thâm
thường rất cố chấp trong vấn đề ai trả tiền, lúc đó chị còn quá trẻ, còn chưa
hiểu sự kiêu ngạo và tôn nghiêm của một người đàn ông, Dĩ Thâm có lẽ rất mệt
khi ở bên chị?
“Anh bắt đầu
uống rượu từ bao giờ vậy?”
Mặc Sênh buột miệng hỏi, chợt nhớ những cái hôn
điên cuồng mang hơi rượu tối hôm trước, chị lúng túng cúi đầu không dám nhìn
anh.
“Chính trong
mấy năm đó”
Anh im lặng giây lát, nói giọng dửng dưng.
Đúng thế,
chính là mấy năm đó.
“Chúng ta
tìm chỗ nào ngồi một lát đi.”
Sân vận động
lúc 8 giờ vẫn rất đông người chơi thể thao, phần đông là sinh viên, cũng có
những giáo viên có tuổi đi dạo.
Họ ngồi
xuống một góc sân, Mặc Sênh cười nói:
“Sân vận động này là hồi ức đáng buồn
nhất của tôi.”
Dĩ Thâm
cười, tiếng cười ngắn và khô khan:
“Tám trăm mét phải không?”
“Đúng vậy”
Mặc Sênh ngượng nghịu thừa nhận:
“Thành tích cao nhất của tôi là bốn phút mười
giây tám trăm mét, còn nhớ hồi đó anh nói rất tự tin…”
Chị đột
nhiên dừng lại, Dĩ Thâm quay sang nhìn chị:
“Tôi đã nói gì?’
Anh nói, Mặc
Sênh cô chạy chậm như vậy, sao có lúc cô lại đuổi kịp tôi?
“Ồ, kia có
phải là giáo sư Chu ở khoa của anh không?”
Mặc Sênh chỉ ông già đang một mình
đi dạo phía xa.
Dĩ Thâm nhìn
theo tay chị:
“Để tôi đi xem sao”
Chị nhìn anh
bước đi, giáo sư Chu nhìn thấy anh, vui vẻ, hai người nói với nhau mấy câu,
hình như giáo sư vỗ vai Dĩ Thâm.
Tóc của giáo
sư mỗi ngày một thưa!
Chị biết
giáo sư Chu hoàn toàn là do quan hệ với Dĩ Thâm.
Lúc đó Dĩ
Thâm bận bịu bởi công việc gia sư, ngay Mặc Sênh cũng khó gặp anh, để có thời
gian bên anh, khi nào không phải lên lớp là chị đến nghe giảng ở khoa của anh,
môn hình pháp học của giáo sư Chu chị đã nghe suốt cả một học kỳ. Có điều cho
đến bây giờ ngay đến kiến thức cơ bản nhất của bộ hình pháp học như ‘Thế nào là
vô tội’ chị cũng không nắm được. Không như Dĩ Thâm, mới cùng chị đi nghe mấy
tiết toán học cao cấp, đến cuối kỳ thi anh đã có thể giúp chị ôn tập.
Không biết
Dĩ Thâm nói gì, giáo sư Chu nhìn về phía chị, nheo mắt gật đầu, đoạn vẫy tay từ
biệt.
Đợi anh quay
lại, Mặc Sênh hiếu kỳ hỏi:
“Anh và giáo sư nói với nhau những gì?”
Dĩ Thâm đáp:
“Tôi bảo tôi và một người bạn trở lại thăm trường”
và Dĩ Thâm quay sang nhìn
chị bằng ánh mắt kỳ lạ:
“Giáo sư vẫn còn nhớ cô đấy.”
“Thật
không?”
Chị ngượng nghịu nói nhỏ:
“Có lẽ giáo sư có ấn tượng rất sâu về tôi.”
Một trong
những lần cùng Dĩ Thâm đi nghe giảng chị đã gây ra chuyện nực cười.
Giáo sư Chu
lên lớp không bao giờ điểm danh, ngay cả gọi sinh viên trả lời cũng rất tuỳ
hứng, tiện ai thì chỉ định người đó, có một lần Mặc Sênh xúi quẩy, bị giáo sư
Chu gọi lên và đến bây giờ chị vẫn còn nhớ câu hỏi hôm đó của giáo sư là:
“Theo
bạn bốn người ABCD nên phán xử thế nào?”
Chị phân
vân, thầm nghĩ bốn nhân vật này là ai họ phạm tội gì, nên xử thế nào? Bài giảng
của giáo sư chị đâu có bỏ vào tai. Bí quá chị đành kéo áo cầu cứu Dĩ Thâm,
không ngờ anh trả lời cộc lốc:
“Tôi chẳng nghe thấy gì hết!”
Thì ra trước
đó họ vừa cãi nhau, Dĩ Thâm còn đang giận chị. Giận thì giận những thấy chết mà
không cứu thì quá hẹp hòi!
Kết quả chị
trả lời như một cái máy:
“Xử tù giam có thời hạn”
Cả hội
trường cười ồ, có người nào đó nói to:
“Thưa thầy cô ấy không phải là sinh viên
khoa mình”
“Thế ư?”
Giáo sư Chu cảm động nói:
“Cô gái, có phải cô rất thích môn hình pháp học?”
Lại một trận
cười rộ:
“Thưa thầy cô ấy theo bạn trai đi nghe giờ thôi”
Giáo sư Chu
là người rất vui tính, ông mỉm cười vui vẻ:
“Thì ra là vậy, thế cô ấy là bạn
gái của ai ?”
Dĩ Thâm mặt
đỏ rừ, lúng túng đứng lên:
“Của em ạ.”
Giáo sư
đương nhiên biết Hà Dĩ Thâm, ông hài hước nói:
“Bạn Hà làm thế là rất phải,
giáo dục gia đình thực ra là hết sức quan trọng, một mình mình học là chưa đủ.
Đường đường là bạn gái của cử nhân luật học mà chẳng hiểu gì về pháp luật thì
không ổn chút nào đúng không, như vậy còn gì là thể diện của chàng cử nhân luật
học tương lai nữa.”
Mặc Sênh nhớ
lúc đó cả hội trường lại cười nghiêng ngả.
Dĩ Thâm mỉm
cười:
“Đúng là ấn tượng rất sâu.”
Mặc Sênh
kinh ngạc nhìn anh, anh ấy đang cười ư? Cuối cùng anh đã không giữ bộ mặt sắt
nữa, anh đã không coi chị là người lạ rồi sao?
Mặc Sênh hơi
ngoảnh mặt sang một bên, che giấu nỗi xúc động đang làm mặt chị đỏ dần lên, chị
nói giọng thiếu tự nhiên:
“Ai bảo lúc đó anh thấy chết mà không cứu?”
Dĩ Thâm cười
nhạt, không đáp. Quả thực hôm đó anh không nghe được câu hỏi của giáo sư:
“Vậy
ra cô ta cho rằng mình lãnh đạm đến mức đang chiến tranh lạnh với cô ta mà vẫn có
tâm trạng nghe giảng?”
No comments
Post a Comment