BÊN NHAU TRỌN ĐỜI - CỐ MẠN - CHƯƠNG 08 - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC
BÊN NHAU TRỌN ĐỜI
TÁC GIẢ: Cố Mạn
Thể loại: Ngôn tình
CHƯƠNG 08: CHUYỂN BIẾN3
“Em thích
thì cứ đi, chị không đi !”
“Họ có hai
người, một mình em làm sao đối phó được. Chị Sênh, ngày thường em rất tốt với
chị đúng không? Hôm nay em có thành công hay không tất cả là nhờ vào chị”
Tiên Tử nài nỉ, giọng thiểu não như con chó con bị bỏ rơi, có vẻ cô ta thực
lòng hy vọng vào cuộc gặp sắp tới.
“Sao em
không hẹn riêng từng người?”
Mặc Sênh cảm thấy quan tâm thực sự.
“Không được.
Như vậy không hiệu quả, vả lại em cần chị giúp đỡ.”
“Chị ư? Chị
giúp được gì ?”
Mặc Sênh nhăn nhó, cảm thấy có lẽ không nên từ chối.
Thấy Mặc
Sênh đã nhượng bộ, Tiên Tử lôi từ trong ngăn kéo ra một đống đồ, mấy bộ tóc
giả, cái màu đen, cái màu vàng, hình thù kỳ dị, cả đôi khuyên tai to như cái
vòng đeo tay, lại còn bộ quần áo sặc sỡ.
“Những cái
này để làm gì?”
Mặc Sênh nhìn đống đồ trên bàn ngạc nhiên hỏi.
“Để làm cho
chị xấu đi, làm nền cho em, để em nổi bật lên”
“Trời! ý
tưởng đến hay! Chị là nạn nhân thứ mấy đây?”
Mặc Sênh bật cười.
Sắp hết giờ
làm việc, Hoa Tiên Tử kéo tay Mặc Sênh lao xuống cầu thang, một lúc lâu sau họ
mới xuống được tầng một, bỗng Tiên Tử kêu lên:
“Trời ơi, thỏi son! Sao em có
thể quên nhỉ, chị đứng đây nhá, em xuống ngay.”
Mặc Sênh
đứng đợi ngoài cửa. Thình lình cảm thấy gáy nóng ran, chị quay ngoắt lại, quả
nhiên bắt gặp ánh mắt đang nhìn mình trân trối. Dĩ Thâm! Anh khẽ gật đầu.
Tim đập
mạnh, Dĩ Thâm đến tìm mình ư? Đã một tháng trôi qua kể từ bữa ăn tối đó, chị và
Dĩ Thâm không hề liên lạc với nhau. Có phải lần này anh đến tìm chị không?
Chân chị bất
giác bước về phía anh.
“Sao anh lại
đến đây?”
“Tôi chờ một
người.”
Dĩ Thâm trả lời ngắn gọn.
“Chờ…”
Biết
mình lại lỡ lời, chị vội im bặt.
“Dĩ Thâm!”
Cùng với tiếng nói trong trẻo, một cô gái mảnh khảnh, xinh đẹp xuất hiện, Mặc
Sênh cảm thấy tức thở .
“Người tôi
chờ đã đến, tôi đi trước đây.”
Dĩ Thâm điềm tĩnh nhìn chị, đoạn đến bên cô
gái, hai người sánh vai nhau đi.
“Tạm biệt,
tạm biệt”
Chị mấp máy môi.
Mặc Sênh
đứng chết lặng nhìn theo hai người đi về phía bãi đỗ xe, dường như chân không
thể nhúc nhích một bước, khi Tiểu Hồng chạy đến kéo tay lôi đi chị mới sực
tỉnh:
“Đi thôi, sao lại đứng ngây ra thế? Nhanh lên, kẻo lại không kịp, còn
phải hóa trang cho chị nữa, nhớ đấy, chị phải chịu thiệt một chút nhá, cố tỏ ra
vụng về thì càng hay …”
Không cần
hoá trang, bộ dạng Mặc Sênh đã đủ ngây ngô, cử chỉ chạm chạp, hoàn toàn có thể
làm nổi bật một cô Hoa Tiên Tử nhanh nhẹn, duyên dáng.
Anh lại đứng
chờ.
Mặc Sênh
nhìn qua cửa sổ, Hà Dĩ Thâm trang nhã gọn gàng trong bộ trang phục giản dị,
quần dài áo sơ mi đứng đợi dưới lầu. Trong tháng này, cách bốn năm ngày anh lại
đứng chờ ở chỗ cũ, sau đó lại cùng đi với cô gái nữ xinh đẹp chị đã có lần nhìn
thấy.
Hôm nay là
cuối tuần, anh lại đến.
Trước đây
chưa bao giờ anh đợi chị.
“Chị Sênh,
chị Sênh”
Hoa Tiên Tử lại gọi rối rít
“Hôm nay là ngày nghỉ, chị lại đi với
em chứ…”
“Được rồi.”
“Cái gì, chị
có biết em định đi đâu không?”
“Lại vẫn gặp
gỡ đối tượng chứ gì!”
Mặc Sênh chán nản nói. Thấy lần trước chị làm đúng “yêu
cầu”, Tiểu Hồng nhất định không buông, tuần nào cũng bắt chị đi cùng làm “chân gỗ”
cho mình.
Có điều làm
chân gỗ cho Tiên Tử cũng rất thú vị, đằng nào chị cũng khỏi phải quan tâm đến
hình ảnh của mình, không cần biết người ta có hài lòng về mình không, mình để
lại ấn tượng thế nào, chỉ cần đến ăn cơm và nhìn Hoa Tiên Tử uốn ** cũng thấy
thú vị rồi.
“Vậy hôm nay
đi gặp ai?”
Mặc Sênh lơ đãng.
“Ha… ha, một
trang nam nhi tuấn tú, bác sỹ ngoại khoa, ăn cơm Tây nhé, ha.. ha!”
Điệu bộ của
Tiểu Hồng làm Mặc Sênh bật cười. Tuy nhiên cũng phải thừa nhận cô ta cũng giỏi,
đối tượng ngày càng ưu tú, chỉ có điều đến giờ vẫn chưa có anh chàng nào chính
thức cắn câu, thật oái oăm không biết tại sao những người đàn ông đó, hoặc trở
thành bạn của Tiên Tử hoặc trở thành chồng của bạn cô. Hai chín tuổi, Hoa Tiên
Tử từng thề tuyên bố, chỉ cần có đối tượng đàn ông cô sẽ cưới liền.
Để kịp về
nhà “trang điểm” Mặc Sênh ra về đúng giờ, vì vậy không thể tránh được cuộc chạm
trán với Dĩ Thâm ở tầng trệt. Mặc Sênh cúi đầu đi qua anh, không ngờ Tiên Tử
lại đứng lại, giận dữ nhìn chằm chằm vào mặt cô gái đi cạnh Dĩ Thâm.
“Quá đáng
thế là cùng!”
Hoa Tiên Tử nghiến răng nói. Mặc Sênh chưa kịp phản ứng đã bị
cô ta kéo đến trước mặt Dĩ Thâm và cô gái.
“Con hồ li
tinh, lại định tán tỉnh đàn ông hả”
Tiên Tử áp sát cô gái, nói giọng đe dọa.
Nhưng cô ta
vẫn nhỏ nhẹ nói:
“Còn cô vẫn muốn đưa người ta đi cưa cẩm đàn ông hả?”
Cô ta
nhìn Tiên Tử vẻ khiêu khích nói tiếp:
“Người ta đẹp hơn cô nhiều, cứ chờ đấy,
cả đời cô không kiếm được đám nào đâu!”
Hai người
càng nói càng to tiếng. Mặc Sênh ngơ ngác nhìn họ không biết phải làm gì, chị
nhìn Dĩ Thâm, lúng túng. Dĩ Thâm nhìn chị gật đầu:
“Chào!”
Sắc mặt Dĩ
Thâm rất xấu, cũng phải thôi, người tình bị mắng là “hồ li tinh” ai còn vui
được.
“Xin lỗi, cô
ấy nóng nảy nhưng không có bụng dạ gì đâu”
No comments
Post a Comment