ÁNH TRĂNG - CHƯƠNG 47- NATSUKI MAMIYA - LIGHT NOVEL

ÁNH TRĂNG


 Tác giả: NATSUKI MAMIYA 
Thể loại: Light Novel 
Nguồn: diendanlequydon.com
Bản dịch của Hako-chan  và Shindo

CHƯƠNG 47: TẠM BIỆT 5



 “Ơ? Ý em là sao? Cái này - của anh mà, phải không?”

“Không, của em cơ. Trả lại cho em đi.”

“Miễn.”

“Nhưng anh giữ nó có nghĩa lý gì chứ?”

“Nó là kho báu anh tìm được lần này. Là một ký ức không thể thay thế được của em nên anh sẽ đọc đi đọc lại tờ giấy này để nhớ về những ngày vui của anh em ta.”

“Nói dối. Anh muốn bêu rếu em thì có.”

“Ô? Bị lộ rồi.”

Tôi chán nản thở dài, anh ta vẫn ngoan cố như thường lệ.

“Thôi nào, chẳng phải thế này tốt lắm sao? Chỉ vì một tờ giấy nhỏ mà anh phải từ bỏ một vụ án! Nếu không muốn nói rằng thế là quá hào phóng.”

“Đây không phải vấn đề thể xác nữa, mà là tinh thần đó.”

“À, là đàn ông con trai nên có vài vết sẹo chứ nhỉ.”

Konan mỉm cười trong khi châm điếu thuốc.

“... Em biết không, đôi lúc anh lại nghĩ rằng tính cách anh thật phiền phức. Nhưng giá trị sống và những thói quen đâu dễ thay đổi, đúng không?”

Tôi thầm đồng ý với Konan đang suy tư trước mặt.

“Người ta nói một người có thể chọn được con đường cho mình, nhưng anh thấy đó như một lời nói dối hào nhoáng thôi. Ít nhất anh không muốn chọn hướng khác. Chọn cách sống khác tức là ném đi những gì mình đã gầy dựng và tạo ra một bản thể mới, em đồng ý chứ? Anh thích con người anh lúc này. Vậy nên anh chẳng còn cách nào khác là khư khư giữ lấy phong cách sống của mình!”

Rồi Konan nở một nụ cười rất hợp với anh ta.

“Một người quen của em cũng nói một câu giống vậy. Đại loại là thế giới được tạo thành đã là “rác rưởi” nên ai cũng phải sống theo luật lệ của chính mình.”

“Ồ, anh và người đó hẳn rất hợp nhau.”

“Ừ, hẳn rồi. Không biết phía chị ta ra sao, nhưng hẳn anh sẽ thích chị ta.”

“Ra là con gái sao?”

“Vâng.”

“Oho, khi nào có dịp giới thiệu cho anh nhé.”

“Nếu em có thời gian.”

“Mà nè...”

“Dạ?”

“Thực sự là em đang che giấu điều gì?”

Tôi không thể trả lời câu hỏi của anh ta ngay được.

Konan đảm bảo với tôi anh ta sẽ bỏ vụ này. Và chắc chắn anh ta không phải người bội tín.

Nhưng tôi vẫn không muốn để ai khác biết về công thức sát nhân.

Dù vậy, Konan chợt lấy bàn tay gân guốc xoa đầu tôi.

“Anh xin lỗi, thôi quên đi nhé. Câu hỏi đó hẳn sẽ bị em gọi là “thiếu suy nghĩ” nhỉ?”

Anh ta phả một hơi khói lên trần nhà.

Đoàn tàu lại đi qua, khiến cả đường hầm rung động và xóa bỏ mọi âm thanh quanh chúng tôi.

Trong quãng thời gian không có âm thanh nào khác, Konan cứ tự nhiên như ở nhà và thoải mái rít thuốc, còn tôi như đang thưởng thức cái thú đọc sách giữa khuya, ngắm nhìn bầu trời trong xanh ở phía xa.

Cuối cùng đoàn tàu cũng chạy đi, mang theo thứ âm thanh như sấm rền kia.

“Chúc em may mắn, Nonomiya. Dù chỉ làm việc với em một thời gian ngắn nhưng anh rất vui.”

Lần đầu tiên tôi nghe Konan nói thế.

“Em cũng vậy... những ngày đó cũng khá vui.”

“Khá thôi ư? Ôi trời...” anh ta nói và thong thả bước về phía lối ra, đôi giày nghiến ken két. Tôi lặng lẽ nhìn sau lưng Konan khi anh ta vẫy tay chào đầy kiểu cách.”

“... À, cuối cùng anh phải chữa lại một điều đã.” Tiếng bước chân ngừng lại ở cuối đường hầm. “Nói cho mà biết! Thỏa mãn con khỉ mốc! Anh chưa thỏa mãn đâu! Anh muốn đùa với em và Youko-chan thêm chút nữa!”.

Trông anh ta cứ như một thằng nhóc kêu gào vì không muốn kỳ nghỉ hè kết thúc, khiến tôi phải bật cười “Ôi trời...!”

“Tạm biệt”

“Vâng ạ!”

Không phải là mãi mãi không gặp lại, chỉ là chúng tôi sẽ không gặp nhau trong một khoảng thời gian thôi. Chúng tôi có thể ở chung một thành phố, nhưng cơ hội để gặp lại không nhiều. Hai con đường riêng rẽ đơn giản chỉ giao nhau nhờ nhân duyên mà thôi. Đó chính là mối quan hệ của chúng tôi, giữa tôi và Konan, hai người ở hai độ tuổi khác nhau, hai vị trí khác nhau.

“À, anh quên mất...”

Anh ta nhanh chóng quay lại và nháy mắt với tôi một cái.

“Thực ra ấn tượng của anh về nam và nữ là như nhau!”

“... Ơ?”

Anh ta vẫy tay rồi “Chào nhé!” và biến mất dưới ánh sáng mặt trời, để lại tôi đang sững người ra vì sốc.

“... Hifi à? Đừng có chơi nhau chứ!”

Tôi dám chắc Konan lại trêu tôi lần nữa và anh ta rất khoái điều đó.

“Nhảm thật,” Tôi lắc đầu.

Tôi cố tin rằng đó chỉ là chuyện đùa, nhưng lại không thể ngăn mình nổi da gà được.

Dào, Konan cho đến phút cuối cùng vẫn là một tên không ra gì. Cả đời tôi chưa từng gặp kẻ không ra gì nào như anh ta. Mà trên đời chắc cũng chẳng có nhiều người như thế. Tôi nhận ra rằng khó có thể gặp thêm ai đó giống Konan.

Vì vậy đây là một cuộc chia tay để lại cho tôi khá nhiều tiếc nuối.

Tôi giơ một cánh tay lên, rồi quay lưng lại và bước về phía lối ra đối diện.

Khi bước ra khỏi đường hầm, trong tâm trí tôi chỉ còn lại người con gái ấy mà thôi.

No comments

Powered by Blogger.