ÁNH TRĂNG - CHƯƠNG 46- NATSUKI MAMIYA - LIGHT NOVEL
ÁNH TRĂNG
Tác giả: NATSUKI MAMIYA
Thể loại: Light Novel
Nguồn: diendanlequydon.com
Bản dịch của Hako-chan và Shindo
Bản dịch của Hako-chan và Shindo
CHƯƠNG 46: TẠM BIỆT 4
Lại một lần nữa anh ta không kềm chế được và cười lăn lộn.
Tờ giấy mà Konan chĩa ra trước mặt tôi chính là —
— “Công thức tình yêu”.
“Công thức tình yêu” ghi rõ tất cả những câu tán tỉnh và những cách thức chiếm lĩnh trái tim một cô gái. Những từ trong đó ngọt ngào đến mức cả một miếng bánh bị nguyên chai xi rô đổ vào cũng không sánh bằng. Cả trang giấy dày đặc những dòng chữ như vậy, không để hở khoảng nào.
Đó hẳn là món ẩm thực khiến người khác phải đau đầu, chỉ cần “thưởng thức” một phần nhỏ thôi cũng đủ khiến một thằng đàn ông như tôi vốn dĩ không hề đề phòng trước những từ ngữ ngọt ngào phải nôn mửa.
Nếu bạn viết một thứ nguy hiểm thế này với tất cả sự can đảm gom góp được trong suốt một đêm dài, thì hẳn cuộc sống của bạn không còn bình thường nữa. Dù có vượt qua được cú sốc ấy, cuộc đời của bạn cũng sẽ bị một vết sẹo khó lành ám ảnh.
“Vừa mới viết vài phút đã khiến tôi thấy cuộc sống đau khổ muốn chết được!” Lời khai của một nhân chứng đã sống sót đấy.
Cuối cùng sau khi cười thỏa mãn, Konan hỏi tôi bằng một thái độ khinh khỉnh: “Vậy em muốn anh rút lui là vì thứ này thôi ư?”
“Được như vậy thì tốt quá”
Anh ta lấy tay chụp đầu tôi và áp sát lại gần. Tầm nhìn của tôi đã tối nay còn tối hơn.
“Không đời nào anh chịu rút lui khi mọi thứ vẫn chưa rõ ràng như thế được!” Anh ta nói thẳng với cái nhìn đầy hung hãn.
“Nhưng thế là...” Tôi mỉm cười đầy tự tin “Đó chỉ là góc nhìn của anh, một thanh tra, đúng chứ?”
“... Ý em là sao?”
Mặt anh ta hiện vẻ nghi hoặc, thế là tôi mỉm cười trả lời.
“Lúc này trông anh hoàn toàn thỏa mãn.”
Konan có thể nói những gì anh ta muốn, nhưng ánh mắt của anh ta sáng bừng lên như một đứa trẻ vừa mới đặt chân đến công viên giải trí. Với tôi trông Konan như thể vừa bùng nổ trong cơn sảng khoái vậy.
“Chẳng phải giờ anh vui đủ rồi sao?’
Konan xoa cằm trong khi cân nhắc câu hỏi của tôi.
Anh ta không hề phản đối khi tôi nói rằng không phải vì bảo vệ công lý mà anh ta chọn nghề thám tử.
Điều Konan muốn chính là thưởng thức đủ mọi khía cạnh của con người.
Nói cách khác, bản thân Konan chẳng hề quan tâm đến việc Tsukimori có giết mẹ hay không. Dù tìm ra sự thật quả là một phần trong sở thích của Konan, nhưng nó hoàn toàn không nằm trong mục đích cá nhân của anh ta.
Nên khi nghĩ đến mục đích thật sự của anh ta, tôi đi đến kết luận:
Từ lúc nhận ra chúng tôi phản ảnh lẫn nhau, tôi cảm nhận được kết cục như thế này là khó tránh khỏi.
“... Ôi trời, anh phục em rồi!”
Konan dùng ngón tay quay súng rồi nhét nó trở lại bao súng dưới áo khoác.
“Khi anh bật cười thì cũng đã thừa nhận thất bại của mình rồi. Sau khi đã cười ngặt nghẽo như thế anh không thể nói mình không thỏa mãn được.”
Khi Konan đứng lên, anh ta chìa tay ra. Tôi nắm lấy.
“Được rồi! Anh sẽ bỏ vụ này.”
Và Konan kéo tôi đứng dậy.
“... Cảm ơn anh.”
Những lời ấy tự động thoát ra khỏi miệng tôi. Thực sự tôi cảm thấy nhẹ cả người.
Do hai chúng tôi khá tương đồng nên không quá khó để đoán trước hành vi của Konan, nhưng nếu nói về tạo áp lực thì tôi không có cửa thắng anh ta, một diễn giả chuyên nghiệp. Và dĩ nhiên chiến thuật đầu tiên của tôi bị chết bẹp dưới áp lực nặng nề Konan tạo ra.
Do tình thế không có lợi cho mình, tôi đã chuẩn bị sẵn “công thức tình yêu” như con át chủ bài.
Lý do chính tôi viết nó là để tạo ra điều bất khả tiên đoán. Khiến Konan ngạc nhiên bởi thứ mà anh ta không hề nghĩ rằng một người như tôi có thể viết ra được. Và cũng để cơn gió hồ nghi đổi chiều.
Sự kháng cự quyết liệt của tôi không hề giả vờ. Tôi đã muốn giữ con bài tẩy lại sau cùng, đúng vậy đấy, tôi còn định sẽ mang nó xuống mồ.
Theo kết quả hiện tại, nếu không dùng hết sức mình, hẳn là tôi sẽ thất bại trước Konan.
“Ôi, cũng đến giờ rồi”. Konan vừa nói vừa lấy tay phủi bụi. “Em phải nhớ rằng các ông lớn chỉ xem đây như một vụ tai nạn thông thường, thậm chí còn không được đưa tin. Không riêng gì cảnh sát, các tổ chức thường sẽ tránh hao tốn thời gian, tiền bạc và nhân lực cho những chuyện vặt vãnh. Vì sau cùng họ có lợi gì khi giải quyết những vụ việc chẳng mấy ai để ý đâu.”
“Như kiểu kinh doanh ấy nhỉ?” Tôi tiếp lời và dùng cả hai tay phủi sạch bụi bám trên đồng phục.
“Đúng, nếu nghĩ như vậy thì có khi anh cũng là kẻ đi làm công thôi.” Anh ta gật đầu tán đồng. “Chà, vấn đề ở chỗ ngay đến anh cũng khó theo hết được các vụ nhỏ, dù mọi người đón nhận nó như thế nào! Ý anh là anh rất đáng tin cậy, đúng không? Họ muốn anh theo những vụ lớn hơn.”
Anh ta gấp tờ giấy và thờ ơ cho nó vào túi mình.
“Này, anh đừng có lấy cái đó bỏ vào túi mình chứ!” Tôi vội vã cản Konan.
Tờ giấy mà Konan chĩa ra trước mặt tôi chính là —
— “Công thức tình yêu”.
“Công thức tình yêu” ghi rõ tất cả những câu tán tỉnh và những cách thức chiếm lĩnh trái tim một cô gái. Những từ trong đó ngọt ngào đến mức cả một miếng bánh bị nguyên chai xi rô đổ vào cũng không sánh bằng. Cả trang giấy dày đặc những dòng chữ như vậy, không để hở khoảng nào.
Đó hẳn là món ẩm thực khiến người khác phải đau đầu, chỉ cần “thưởng thức” một phần nhỏ thôi cũng đủ khiến một thằng đàn ông như tôi vốn dĩ không hề đề phòng trước những từ ngữ ngọt ngào phải nôn mửa.
Nếu bạn viết một thứ nguy hiểm thế này với tất cả sự can đảm gom góp được trong suốt một đêm dài, thì hẳn cuộc sống của bạn không còn bình thường nữa. Dù có vượt qua được cú sốc ấy, cuộc đời của bạn cũng sẽ bị một vết sẹo khó lành ám ảnh.
“Vừa mới viết vài phút đã khiến tôi thấy cuộc sống đau khổ muốn chết được!” Lời khai của một nhân chứng đã sống sót đấy.
Cuối cùng sau khi cười thỏa mãn, Konan hỏi tôi bằng một thái độ khinh khỉnh: “Vậy em muốn anh rút lui là vì thứ này thôi ư?”
“Được như vậy thì tốt quá”
Anh ta lấy tay chụp đầu tôi và áp sát lại gần. Tầm nhìn của tôi đã tối nay còn tối hơn.
“Không đời nào anh chịu rút lui khi mọi thứ vẫn chưa rõ ràng như thế được!” Anh ta nói thẳng với cái nhìn đầy hung hãn.
“Nhưng thế là...” Tôi mỉm cười đầy tự tin “Đó chỉ là góc nhìn của anh, một thanh tra, đúng chứ?”
“... Ý em là sao?”
Mặt anh ta hiện vẻ nghi hoặc, thế là tôi mỉm cười trả lời.
“Lúc này trông anh hoàn toàn thỏa mãn.”
Konan có thể nói những gì anh ta muốn, nhưng ánh mắt của anh ta sáng bừng lên như một đứa trẻ vừa mới đặt chân đến công viên giải trí. Với tôi trông Konan như thể vừa bùng nổ trong cơn sảng khoái vậy.
“Chẳng phải giờ anh vui đủ rồi sao?’
Konan xoa cằm trong khi cân nhắc câu hỏi của tôi.
Anh ta không hề phản đối khi tôi nói rằng không phải vì bảo vệ công lý mà anh ta chọn nghề thám tử.
Điều Konan muốn chính là thưởng thức đủ mọi khía cạnh của con người.
Nói cách khác, bản thân Konan chẳng hề quan tâm đến việc Tsukimori có giết mẹ hay không. Dù tìm ra sự thật quả là một phần trong sở thích của Konan, nhưng nó hoàn toàn không nằm trong mục đích cá nhân của anh ta.
Nên khi nghĩ đến mục đích thật sự của anh ta, tôi đi đến kết luận:
Từ lúc nhận ra chúng tôi phản ảnh lẫn nhau, tôi cảm nhận được kết cục như thế này là khó tránh khỏi.
“... Ôi trời, anh phục em rồi!”
Konan dùng ngón tay quay súng rồi nhét nó trở lại bao súng dưới áo khoác.
“Khi anh bật cười thì cũng đã thừa nhận thất bại của mình rồi. Sau khi đã cười ngặt nghẽo như thế anh không thể nói mình không thỏa mãn được.”
Khi Konan đứng lên, anh ta chìa tay ra. Tôi nắm lấy.
“Được rồi! Anh sẽ bỏ vụ này.”
Và Konan kéo tôi đứng dậy.
“... Cảm ơn anh.”
Những lời ấy tự động thoát ra khỏi miệng tôi. Thực sự tôi cảm thấy nhẹ cả người.
Do hai chúng tôi khá tương đồng nên không quá khó để đoán trước hành vi của Konan, nhưng nếu nói về tạo áp lực thì tôi không có cửa thắng anh ta, một diễn giả chuyên nghiệp. Và dĩ nhiên chiến thuật đầu tiên của tôi bị chết bẹp dưới áp lực nặng nề Konan tạo ra.
Do tình thế không có lợi cho mình, tôi đã chuẩn bị sẵn “công thức tình yêu” như con át chủ bài.
Lý do chính tôi viết nó là để tạo ra điều bất khả tiên đoán. Khiến Konan ngạc nhiên bởi thứ mà anh ta không hề nghĩ rằng một người như tôi có thể viết ra được. Và cũng để cơn gió hồ nghi đổi chiều.
Sự kháng cự quyết liệt của tôi không hề giả vờ. Tôi đã muốn giữ con bài tẩy lại sau cùng, đúng vậy đấy, tôi còn định sẽ mang nó xuống mồ.
Theo kết quả hiện tại, nếu không dùng hết sức mình, hẳn là tôi sẽ thất bại trước Konan.
“Ôi, cũng đến giờ rồi”. Konan vừa nói vừa lấy tay phủi bụi. “Em phải nhớ rằng các ông lớn chỉ xem đây như một vụ tai nạn thông thường, thậm chí còn không được đưa tin. Không riêng gì cảnh sát, các tổ chức thường sẽ tránh hao tốn thời gian, tiền bạc và nhân lực cho những chuyện vặt vãnh. Vì sau cùng họ có lợi gì khi giải quyết những vụ việc chẳng mấy ai để ý đâu.”
“Như kiểu kinh doanh ấy nhỉ?” Tôi tiếp lời và dùng cả hai tay phủi sạch bụi bám trên đồng phục.
“Đúng, nếu nghĩ như vậy thì có khi anh cũng là kẻ đi làm công thôi.” Anh ta gật đầu tán đồng. “Chà, vấn đề ở chỗ ngay đến anh cũng khó theo hết được các vụ nhỏ, dù mọi người đón nhận nó như thế nào! Ý anh là anh rất đáng tin cậy, đúng không? Họ muốn anh theo những vụ lớn hơn.”
Anh ta gấp tờ giấy và thờ ơ cho nó vào túi mình.
“Này, anh đừng có lấy cái đó bỏ vào túi mình chứ!” Tôi vội vã cản Konan.
No comments
Post a Comment