ÁNH TRĂNG - CHƯƠNG 44- NATSUKI MAMIYA - LIGHT NOVEL
ÁNH TRĂNG
Tác giả: NATSUKI MAMIYA
Thể loại: Light Novel
Nguồn: diendanlequydon.com
Bản dịch của Hako-chan và Shindo
Bản dịch của Hako-chan và Shindo
CHƯƠNG 44: TẠM BIỆT 2
“.... Em bắt bài được anh rồi. Lý luận của em hoàn toàn đúng. Không thể phản
bác được.” Anh ta cười gượng và rút từ túi áo ra một điếu thuốc khác. “Nói thật
trưởng phòng cảnh sát và cục trưởng, nói tóm gọn lại là các vị tai to mặt lớn,
cứ cằn nhằn anh mãi vì muốn anh làm việc đàng hoàng hơn. Đồng sự của anh thì đã
buông xuôi rồi, bởi vì riết rồi cũng quen, chuyện của anh chẳng có gì mới với họ
cả, hề!”
Một thứ ánh sáng leo lét hiện lên trong bóng tối. Konan vừa châm lửa đốt thuốc bằng cái bật lửa vốn quảng cáo cho sản phẩm gì đấy không đàng hoàng lắm.
“... Em có hiểu tại sao đến giờ anh vẫn đứng vững không?”
Anh ta thở ra một hơi thuốc.
“Vì anh có năng lực!” Konan tự tin khẳng định, “và em biết điều gì khiến anh đáng tin cậy không?”
Anh ta gõ lên trán mình.
“Trực giác đấy.”
Khoảnh khắc tiếp theo, giọng của Konan vang dội khắp đường hầm.
“Thôi thì đi vào điểm chính luôn! Thanh tra xuất sắc Konan đã nói rằng vụ này đáng khả nghi! Em phải hiểu rằng một học sinh cấp ba như em không hề có tiếng nói trong vấn đề này!”
Giọng của anh ta vang lên tường, trên trần và lao ngược hết xuống đầu tôi. Tôi có cảm giác như bị ném vào một đám đông cuồng nhiệt vậy.
“Vì thế mà nói! Dù người ta nói thế nào đi nữa, hay chính bản thân cô bé không thừa nhận đi nữa, anh tuyên bố cô ta là thủ phạm giết người. Chính Tsukimori Youko đã giết mẹ mình!” Anh ta chấm dứt, hít vào một hơi thuốc rồi phả ra...
“Thật vô lý...” Tôi cố lắm mới có thể cất tiếng, do bị lấn át bởi thái độ của anh ta.
“Hẳn nhiên là vô lý. Nhưng nói anh nghe, chẳng phải thế giới vận động theo cách đó sao? Đúng sai không quan trọng, luật lệ luôn thuộc về kẻ mạnh, đúng chứ? Một hơi khói phả ra từ khóe miệng hơi cong lên của Konan “Vì anh tin vào bản thân và trực giác của mình, và cũng vì anh sống thật với chính mình nên mới có thể đạt được những kết quả xuất sắc. Và nhờ có những kết quả đó, không ai dám ý kiến gì về việc anh làm cả.”
Konan lộ ra một nụ cười “gian xảo”.
“Vậy nên, xin lỗi em nhé Nonomiya, nhưng anh sẽ làm theo cách của anh...”
Nhưng cũng chính nụ cười đó của anh ta cho thấy rằng Konan vô cùng nghiêm túc.
“Vì đó là cách anh chọn để sống hết cuộc đời mình.”
Khi liếc nhìn lần nữa vào nụ cười Konan, tôi chợt nghĩ rằng chính nụ cười đó đã biểu hiện được con người thật của anh ta.
Nói thẳng ra, Konan là một thằng điên đội lốt anh hề.
Không dễ dàng gì để đưa những suy nghĩ điên khùng ấy lên bề mặt. Chính vì vậy anh ta thường giả vờ đóng vai kẻ phù phiếm để có thể thích nghi được với xã hội.
Nụ cười đó hẳn là tàn tích của sự điên rồ mà anh ta không che giấu hết được.
“Rồi, giờ tới lượt anh”. Konan dẫm nát điếu thuốc dưới gót giày.
Rồi thọc cả hai tay vào túi quần.
“Tại sao em lại nhiệt tình bảo vệ cho Youko như thế?”
Với những bước đi chậm rãi và từ tốn, anh ta tiến lại gần hơn. Từng bước từng bước, đôi giày da của Konan tạo ra một âm thanh sắc bén mà trống rỗng, vang khắp căn hầm.
“Nếu không có tình cảm gì đặc biệt, hẳn là em sẽ khó có thể đặt lòng tin vào cô bé, đúng không?”
Với từng bước chân đến gần của Konan, dạ dày tôi như bị thắt lại.
“Em không có cố bảo vệ cậu ấy! Thực sự là rất kỳ lạ khi buộc em phải tin bạn cùng lớp của mình đã giết người. Chẳng phải rất bình thường khi em không thể, và cũng không muốn tin vào điều anh nghi ngờ sao?”
“Ừ, hoàn toàn bình thường”. Anh ta xác nhận một cách thờ ơ. Nhưng đó chỉ làm nền cho những gì tiếp sau: “Nhưng dù thế nào đi nữa anh vẫn là một thanh tra, nếu anh được quyền nói thế. Mọi thứ sẽ không có gì bất thường nếu em nghi ngờ cô bé dù chỉ một chút, đúng chứ? Ý anh là, à thì, ‘cảnh sát đang nghi ngờ bạn ấy, nếu không có lửa sao lại có khói nhỉ!’ Anh thấy cũng chẳng có hại gì nếu em đồng ý với anh, đại loại như thừa nhận rằng anh có một số chứng cứ khiến cô bé trở nên đáng ngờ. Em đâu nhất thiết phải bác bỏ điều đó? Dù sao đó cũng là quan điểm của một thanh tra nhiều kinh nghiệm. Giờ thì em nói gì đây?” Người phát ngôn “nhiều kinh nghiệm” Konan nói một tràng ngâm nga trầm bổng, tạo cho không khí xung quanh một thứ gì đó rất riêng của chính anh ta.
“... Em là một người khó tính, anh biết đấy. Mà em cũng có hơi mâu thuẫn nữa. Vì thế em không thể đơn giản chỉ gật đầu với thứ không làm cho mình thỏa mãn!”
Như một phản xạ tự nhiên, giọng của tôi khản đặc hơn và lòng bàn tay cũng bắt đầu đổ mồ hôi.
“Anh cũng nghĩ vậy, anh vốn đã xác định rằng em chính là kiểu người ấy.”
Tôi để ý rằng nụ cười của anh ta có vẻ hài lòng.
“Dù có là một thằng nhóc khó tính đi nữa thì em không hề ngốc, Nonomiya ạ, và em cũng không mất đi cảm quan thông thường. Thành thử anh không hiểu được vì sao em thông cảm với cô bé. Với tính cách của em, Youko càng hoàn hảo, chẳng phải em lại càng muốn tìm ra khuyết điểm của cô bé ư? Ít nhất thì Nonomiya mà anh biết là một người chỉ tin vào những gì mình tận mắt chứng kiến.”
Việc người ta được hiểu rõ bởi người quan tâm đến mình cũng là dễ hiểu. Trên hết, nếu đó là một người xuất sắc như Konan, đây không hẳn là cảm giác xấu.
Tuy nhiên, tôi không khỏi cảm thấy khó chịu, bởi đánh giá của anh ta quá chính xác. Cái cảm giác khó chịu khi toàn bộ bản thân bị phơi bày khiến tôi thấy ớn lạnh.
Trước khi tôi kịp nhận ra, Konan đã đến bên cạnh tôi.
“Nói ngắn gọn nhé. Anh đã kết luận rằng việc em hỗ trợ Youko một cách vô điều kiện là do em có tình cảm đặc biệt với cô bé. Em yêu cô bé nhiều đến mức dù cô bé có tội hay không em cũng chẳng bận tâm. Kiểu như “Dù thế giới có quay lưng với chúng ta, anh cũng sẽ tin vào em!” Em thấy đấy, sức mạnh tình yêu thật lớn lao làm sao. Ê ê! Đừng nhìn anh thế chứ! Anh không đùa đâu. Thực sự anh thích cách nghĩ đấy. Không, phải nói là “anh yêu nó”!”
Một thứ ánh sáng leo lét hiện lên trong bóng tối. Konan vừa châm lửa đốt thuốc bằng cái bật lửa vốn quảng cáo cho sản phẩm gì đấy không đàng hoàng lắm.
“... Em có hiểu tại sao đến giờ anh vẫn đứng vững không?”
Anh ta thở ra một hơi thuốc.
“Vì anh có năng lực!” Konan tự tin khẳng định, “và em biết điều gì khiến anh đáng tin cậy không?”
Anh ta gõ lên trán mình.
“Trực giác đấy.”
Khoảnh khắc tiếp theo, giọng của Konan vang dội khắp đường hầm.
“Thôi thì đi vào điểm chính luôn! Thanh tra xuất sắc Konan đã nói rằng vụ này đáng khả nghi! Em phải hiểu rằng một học sinh cấp ba như em không hề có tiếng nói trong vấn đề này!”
Giọng của anh ta vang lên tường, trên trần và lao ngược hết xuống đầu tôi. Tôi có cảm giác như bị ném vào một đám đông cuồng nhiệt vậy.
“Vì thế mà nói! Dù người ta nói thế nào đi nữa, hay chính bản thân cô bé không thừa nhận đi nữa, anh tuyên bố cô ta là thủ phạm giết người. Chính Tsukimori Youko đã giết mẹ mình!” Anh ta chấm dứt, hít vào một hơi thuốc rồi phả ra...
“Thật vô lý...” Tôi cố lắm mới có thể cất tiếng, do bị lấn át bởi thái độ của anh ta.
“Hẳn nhiên là vô lý. Nhưng nói anh nghe, chẳng phải thế giới vận động theo cách đó sao? Đúng sai không quan trọng, luật lệ luôn thuộc về kẻ mạnh, đúng chứ? Một hơi khói phả ra từ khóe miệng hơi cong lên của Konan “Vì anh tin vào bản thân và trực giác của mình, và cũng vì anh sống thật với chính mình nên mới có thể đạt được những kết quả xuất sắc. Và nhờ có những kết quả đó, không ai dám ý kiến gì về việc anh làm cả.”
Konan lộ ra một nụ cười “gian xảo”.
“Vậy nên, xin lỗi em nhé Nonomiya, nhưng anh sẽ làm theo cách của anh...”
Nhưng cũng chính nụ cười đó của anh ta cho thấy rằng Konan vô cùng nghiêm túc.
“Vì đó là cách anh chọn để sống hết cuộc đời mình.”
Khi liếc nhìn lần nữa vào nụ cười Konan, tôi chợt nghĩ rằng chính nụ cười đó đã biểu hiện được con người thật của anh ta.
Nói thẳng ra, Konan là một thằng điên đội lốt anh hề.
Không dễ dàng gì để đưa những suy nghĩ điên khùng ấy lên bề mặt. Chính vì vậy anh ta thường giả vờ đóng vai kẻ phù phiếm để có thể thích nghi được với xã hội.
Nụ cười đó hẳn là tàn tích của sự điên rồ mà anh ta không che giấu hết được.
“Rồi, giờ tới lượt anh”. Konan dẫm nát điếu thuốc dưới gót giày.
Rồi thọc cả hai tay vào túi quần.
“Tại sao em lại nhiệt tình bảo vệ cho Youko như thế?”
Với những bước đi chậm rãi và từ tốn, anh ta tiến lại gần hơn. Từng bước từng bước, đôi giày da của Konan tạo ra một âm thanh sắc bén mà trống rỗng, vang khắp căn hầm.
“Nếu không có tình cảm gì đặc biệt, hẳn là em sẽ khó có thể đặt lòng tin vào cô bé, đúng không?”
Với từng bước chân đến gần của Konan, dạ dày tôi như bị thắt lại.
“Em không có cố bảo vệ cậu ấy! Thực sự là rất kỳ lạ khi buộc em phải tin bạn cùng lớp của mình đã giết người. Chẳng phải rất bình thường khi em không thể, và cũng không muốn tin vào điều anh nghi ngờ sao?”
“Ừ, hoàn toàn bình thường”. Anh ta xác nhận một cách thờ ơ. Nhưng đó chỉ làm nền cho những gì tiếp sau: “Nhưng dù thế nào đi nữa anh vẫn là một thanh tra, nếu anh được quyền nói thế. Mọi thứ sẽ không có gì bất thường nếu em nghi ngờ cô bé dù chỉ một chút, đúng chứ? Ý anh là, à thì, ‘cảnh sát đang nghi ngờ bạn ấy, nếu không có lửa sao lại có khói nhỉ!’ Anh thấy cũng chẳng có hại gì nếu em đồng ý với anh, đại loại như thừa nhận rằng anh có một số chứng cứ khiến cô bé trở nên đáng ngờ. Em đâu nhất thiết phải bác bỏ điều đó? Dù sao đó cũng là quan điểm của một thanh tra nhiều kinh nghiệm. Giờ thì em nói gì đây?” Người phát ngôn “nhiều kinh nghiệm” Konan nói một tràng ngâm nga trầm bổng, tạo cho không khí xung quanh một thứ gì đó rất riêng của chính anh ta.
“... Em là một người khó tính, anh biết đấy. Mà em cũng có hơi mâu thuẫn nữa. Vì thế em không thể đơn giản chỉ gật đầu với thứ không làm cho mình thỏa mãn!”
Như một phản xạ tự nhiên, giọng của tôi khản đặc hơn và lòng bàn tay cũng bắt đầu đổ mồ hôi.
“Anh cũng nghĩ vậy, anh vốn đã xác định rằng em chính là kiểu người ấy.”
Tôi để ý rằng nụ cười của anh ta có vẻ hài lòng.
“Dù có là một thằng nhóc khó tính đi nữa thì em không hề ngốc, Nonomiya ạ, và em cũng không mất đi cảm quan thông thường. Thành thử anh không hiểu được vì sao em thông cảm với cô bé. Với tính cách của em, Youko càng hoàn hảo, chẳng phải em lại càng muốn tìm ra khuyết điểm của cô bé ư? Ít nhất thì Nonomiya mà anh biết là một người chỉ tin vào những gì mình tận mắt chứng kiến.”
Việc người ta được hiểu rõ bởi người quan tâm đến mình cũng là dễ hiểu. Trên hết, nếu đó là một người xuất sắc như Konan, đây không hẳn là cảm giác xấu.
Tuy nhiên, tôi không khỏi cảm thấy khó chịu, bởi đánh giá của anh ta quá chính xác. Cái cảm giác khó chịu khi toàn bộ bản thân bị phơi bày khiến tôi thấy ớn lạnh.
Trước khi tôi kịp nhận ra, Konan đã đến bên cạnh tôi.
“Nói ngắn gọn nhé. Anh đã kết luận rằng việc em hỗ trợ Youko một cách vô điều kiện là do em có tình cảm đặc biệt với cô bé. Em yêu cô bé nhiều đến mức dù cô bé có tội hay không em cũng chẳng bận tâm. Kiểu như “Dù thế giới có quay lưng với chúng ta, anh cũng sẽ tin vào em!” Em thấy đấy, sức mạnh tình yêu thật lớn lao làm sao. Ê ê! Đừng nhìn anh thế chứ! Anh không đùa đâu. Thực sự anh thích cách nghĩ đấy. Không, phải nói là “anh yêu nó”!”
No comments
Post a Comment