ÁNH TRĂNG - CHƯƠNG 41- NATSUKI MAMIYA - LIGHT NOVEL
ÁNH TRĂNG
Tác giả: NATSUKI MAMIYA
Thể loại: Light Novel
Nguồn: diendanlequydon.com
Bản dịch của Hako-chan và Shindo
Bản dịch của Hako-chan và Shindo
CHƯƠNG 41: SỰ CHẦN CHỪ 4
Tôi không đáp lại mà quay đầu sang hướng khác, từ cửa kính xe phản chiếu lại hình ảnh của một người.
Đó là một nam sinh cấp ba không hề tạo ra cử động nào ngoài lúc nháy mắt. Tôi để ý thấy rằng bàn tay của nam sinh đó đặt trên túi áo ngực trái.
Có thể cảm thấy một cái chạm nhẹ thân thuộc trên đầu ngón tay.
- Công thức sát nhân.
Tôi nắm chặt tay một cách vô thức.
Đó là thứ tôi phải bảo vệ bằng mọi giá.
Bởi vì công thức sát nhân chính là điểm duy nhất khiến tôi trên cơ Konan, và là con át chủ bài của tôi với Tsukimori Youko.
Khi đang dọn quán cafe trước giờ đóng cửa, bất thình lình một bóng đen phủ lên hướng tôi đang lau dọn. Tôi nhìn lên và thấy chủ nhân của cái bóng đang đứng khoanh tay.
“Hai đứa cãi nhau hay sao vậy?” Chị Mirai hỏi, nhíu mày nhìn tôi.
“Cãi nhau ư? Với ai kia?”
Không phải tôi giả ngây, mà thực sự không biết.
“Cậu bị ngốc hả? Dĩ nhiên là cậu với Youko rồi, còn ai khác nữa?”
“Tôi không nghĩ mình ngốc đâu... nhưng điều gì khiến chị nghĩ vậy?”
“Chỉ cần nhìn hai đứa cũng quá đủ để đoán ra! Dạo gần đây hai đứa không hề nói chuyện với nhau, đúng không nào?”
Đứng tựa vào chiếc giẻ, tôi suy nghĩ một lúc.
“...Không có sao?”
Tôi chẳng nhớ gì về công việc hôm nay cả.
“Chẳng làm tôi ngạc nhiên đâu. Hôm nay cậu cứ như ở đâu đâu ấy.”
Nhờ chị Mirai đề cập đến, tôi buộc phải thừa nhận rằng tâm tư của tôi đang ở đâu đó “xa lắc”, dĩ nhiên là vì Konan. Trong suốt thời gian làm việc, tôi luôn nghĩ cách làm thế nào để vượt qua anh ta.
Càng nghĩ tôi càng bị buộc phải thừa nhận rằng mình không có cửa thắng được anh ta.
“Thôi thì dẹp chuyện này sang bên vì trước giờ lúc nào cậu chả vậy...”
“Phản đối!”
“Bác bỏ!”
Chị ta chẳng có tí đồng cảm nào cả.
“Để chị nói tiếp, lần này Youko cũng lạ lắm. Kiểu như nó chủ động tránh đề cập đến cậu trước mặt tôi,” chị ta vừa nói vừa hất hàm. “Thế cậu đã làm gì con bé?” “Nào, cố mà giải thích đi. Ít nhất lần này tôi sẽ nghe cậu.”
Chị ta vẫn cứ ngoan cố với suy nghĩ của mình như thường lệ.
“Bộ chị chẳng thể nghĩ ra được khả năng tôi là nạn nhân sao?”
“Không biết. Tôi luôn ở bên Youko dù thế nào đi nữa.”
“Thế giới thật là vô lý!”
“Ồ, giờ cậu mới để ý sao?” Mirai-san trả lời câu than thở của tôi đầy kiêu ngạo “Thế giới vốn vô lý và bất công dù cậu có đi đâu đi nữa; nếu không xã hội chẳng phải phân chia giai cấp làm gì. Vậy tại sao phải đóng vai thánh nhân khi thế giới ngay từ khi thiết lập đã chẳng ra làm sao cả? Tôi chỉ sống với những quy tắc của chính mình.”
Nếu bạn muốn lấy ví dụ điển hình cho cụm từ “mục hạ vô nhân”, hẳn phải là người phụ nữ đang đứng trước mặt tôi đây.
“Cách sống của tôi rất đơn giản, phải không nào?”
Ừ thì đúng là nó đơn giản thật.
Luật của chị ta chỉ có một: Dù người khác nói thế nào đi nữa vẫn giữ nguyên quan điểm của mình. Không hơn, không kém.
Nhưng tôi không thể hình dung để giữ vững được cái “không hơn không kém” đó sẽ khó đến mức nào. Đó là điều không phải ai cũng làm được. Không phải ai cũng mạnh mẽ như chị ta.
Nhưng Mirai-san sẽ vẫn tiếp tục chơi guitar mà không hề bận tâm đến những tiếng ồn từ thế giới xung quanh làm loạn buổi hòa nhạc của mình.
Thường những người như chị ta hay bị gắn cái mác chuyên gây rắc rối, nhiễu sự hay thậm chí ghét họ. Tôi đồng ý rằng tất cả đều có lý do của nó.
“... Phải. Đơn giản đến mức đáng ghen tị.”
Điều càng làm tôi chán hơn chính là việc tôi quá hiểu bà chị này.
Tôi không khỏi thấy tức cười khi hình dùng cảnh con người càn rỡ này một tay cầm mic, tay còn lại thì giơ ngón giữa với tất cả mọi người. Là một trong số những fan của chị ta, thôi thì tôi nghĩ rằng, “Thêm một hay hai người như thế cũng đâu ảnh hưởng gì đến hòa bình thế giới.”
“Được rồi, giờ cậu liệu mà xin lỗi đi.”
“Với chị ạ?” Tôi giả ngây. Mirai-san cười trừ.
“Đồ ngốc, xin lỗi tôi thì ích gì? Cậu nên xin lỗi cô công chúa đang liếc trộm chúng ta từ phía kia kìa!” “Hoàng hậu” nói oang oang.
Tôi quay người và phát hiện Tsukimori đứng ở quầy thu ngân, vốn dĩ lúc đầu chẳng có ai. Ánh mắt chúng tôi gặp nhau.
“Thần vừa nghe được rằng công chúa điện hạ cần một lời xin lỗi, phải vậy không ạ?” Tôi hỏi bằng một giọng trang trọng, lúc đó Tsukimori cúi mặt nhìn xuống lòng bàn tay mình.
“Tại sao mình lại cần một lời xin lỗi? Chúng ta vốn dĩ đâu có gì mâu thuẫn, phải không?” Cô nàng trả lời trong khi đang xếp dở biên lai.
“Có thật là công chúa muốn xin lỗi không vậy?”
“Nhìn đi, chẳng phải cái nhìn ấy trông như kiểu con bé không giận cậu thì sao được? Không có gì thể hiện rõ ràng hơn thế nữa đâu! Nào, làm đi, tôi đã cất công làm trung gian hòa giải thì hai đứa hãy chộp lấy cơ hội này và nói xin lỗi ngay”.
“Chị Mirai đừng lo. Em hoàn toàn không có giận cậu ấy. Nhưng cho dù chúng em có đang cãi nhau và nếu em muốn nhận được lời xin lỗi từ Nonomiya đây thì cũng chẳng có ý nghĩa gì nếu cậu ấy không hề cảm thấy mình có lỗi,” Tsukimori nói liền một mạch.
“Đừng lo?”, “Hoàn toàn không có giận?” Tôi cảm thấy bực mình trước những lời bóng gió của Tsukimori, “Nếu cô ấy muốn nói gì đó thì nói thẳng đi chứ, chị có đồng ý không Mirai-san?”
“Chị thấy chưa chị Mirai. Không thể cho rằng chúng em đang cãi nhau nếu Nonomiya còn chẳng hề biết cậu ấy đã làm gì.”
“Tôi sẽ không xin lỗi đâu Mirai-san! Cô ấy tự dưng bực mình đấy chứ.”
“Chị Mirai à, đừng bận tâm đến kẻ đầu đất ấy nữa.”
Bất thình lình Mirai vò đầu bứt tai và...
AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAHHHHHHHHHHHHHHHH!!!!
... Gào thật to.
“Im đi! Im hết đi! Mấy đứa làm tôi đau đầu quá!”
Anh chủ quán và Saruwatari-san khe khẽ nhô đầu ra nhìn từ phòng nhân viên để xem chuyện gì đã xảy ra.
“Chuyện này! Thực sự! Đau đầu! Lắm!”
Mirai-san vòng tay qua đầu và cứ thế kẹp cổ tôi. Cái cảm giác mềm mềm êm dịu chạm vào má khiến tôi nhận ra hóa ra chị ta cũng có chỗ nữ tính đấy chứ.
Chị ta phớt lờ những lời phàn nàn của tôi và nhanh chóng chạy tới quầy tiếp tân và hét lên: “Lại đây!”
Sau khi đến đó, chị ta sử dụng bàn tay còn lại chụp cổ Tsukimori theo cách tương tự.
Cả hai chúng tôi cùng bị chị Mirai khống chế nên buộc phải đối mặt với nhau ở một khoảng cách gần dù có muốn hay không.
Hiển nhiên tôi ít muốn thấy mặt Tsukimori nhất, nhưng buồn thay cỡ ngực khiêm tốn của Mirai-san hoàn toàn tương phản với tính cách của chị ta nên không thể chắn hết tầm nhìn của tôi được.
Cũng phải bổ sung thêm là chị ta sẽ chẳng bao giờ nghe tôi tiết lộ điều đó. Không bao giờ.
“Hai đứa biết đấy! Tôi vốn chẳng dư dả kiên nhẫn đâu! Không thể chịu đựng được nữa! Quên công việc còn lại đi, và ra khỏi đây ngay!”
Chị ta hét vào mặt chúng tôi, nói đi nói lại về tính khí nóng nảy của mình mà cả quán ai cũng biết rõ.
“Nonomiya! Cậu phải xin lỗi Youko! Còn Youko hãy tha lỗi cho cậu ta khi cậu ta xin lỗi đi!” Chị ta vừa nói vừa nhíu mày, “Tôi không quan tâm lý do tại sao hai đứa cãi nhau, nhưng phải chắc là hai đứa đã làm hòa với nhau trên đường đến nhà ga đấy! Rồi mai đi làm như thường lệ! Hiểu chưa? Đây là lệnh!”
Không hẹn mà gặp, tôi và Tsukimori nhìn nhau, rồi đồng thanh cất tiếng thở dài.
“Này, mấy đứa không trả lời à?”
Đối mặt với uy quyền tuyệt đối đang ập xuống đầu, chúng tôi lại nhìn nhau và không còn cách nào khác miễn cưỡng gật đầu “... dạ hiểu.”
Trơ trọi dưới ánh sáng trắng từ ngọn đèn đường, chúng tôi cùng yên lặng bước đi trên hành lang hẹp dẫn ra ga.
Khi bước ra đường chính, tầm nhìn của chúng tôi bị choáng ngợp bởi ánh đèn neon. Số người qua lại như tăng lên theo ánh đèn phố thị, và âm thanh ồn ã cũng vậy. Ánh sáng từ một chiếc xe hơi chạy ngang qua nhuộm vàng chúng tôi. Phía xa có tiếng còi báo động kêu vang, trong khi đâu đó vang lên tiếng chó sủa như muốn đọ sức với tiếng ồn đó. Còn chúng tôi hoàn toàn yên lặng.
Có lẽ Tsukimori không chịu được bầu không khí đè nén này nữa, cô nàng đột ngột dừng lại.
“Dạo này cậu lạ lắm”. Tsukimori thì thầm, đi thẳng vào vấn đề, “Có chuyện gì làm cậu bận tâm sao?”
“Trông tớ như thế thật à?” Tôi hỏi lại.
Cô ấy khẽ nghiêng khuôn mặt thanh tú, rồi hỏi: “Có phải liên quan đến anh Konan chăng?”
Tôi không nhớ có đề cập đến Konan với cô ấy.
“Nghe nói là khi mình vắng mặt anh ta đến quán cafe.”
- Nhưng tôi đoán được rằng hẳn cô ấy đã biết được vài điều.
“Chị Mirai nói hai người hợp nhau lắm, như một cặp ấy.”
No comments
Post a Comment