ÁNH TRĂNG - CHƯƠNG 40- NATSUKI MAMIYA - LIGHT NOVEL
ÁNH TRĂNG
Tác giả: NATSUKI MAMIYA
Thể loại: Light Novel
Nguồn: diendanlequydon.com
Bản dịch của Hako-chan và Shindo
Bản dịch của Hako-chan và Shindo
CHƯƠNG 40: SỰ CHẦN CHỪ 3
Tôi xem xét lại tình huống vào đêm xảy ra sự kiện dưới góc nhìn của Konan.
- Cứ như thể những mảnh rời rạc giờ đang kết lại vào nhau với một tốc độ kinh khủng. Và cấu trúc mới này lại có hình dạng khác hẳn.
Trong khi dụi điếu thuốc vào gạt tàn, Konan nói tiếp: “Anh nghĩ là em đã hiểu ra, cô bé đã giao nhiệm vụ phát hiện lá thư tuyệt mệnh cho em.”
Lưng tôi toát mồ hôi lạnh.
Nếu anh ta đúng, toàn bộ sự việc xảy ra đêm đó hoàn toàn khớp với kịch bản được Tsukimori Youko dựng sẵn.
“Còn một điểm đáng nghi khác. Có nhớ điều đã xảy ra khi em đến nhà cô bé? Nếu anh nhớ không nhầm là đầu tiên Youko-chan lấy khăn tắm để em lau khô người”. Anh ta ngẩng đầu lên và nhìn tôi bằng một cái nhìn sắc bén, “điều đó thật bất thường, phải không?” Hành động đầu tiên bình thường không thể nào là “lấy khăn tắm” được, mà là “chạy đi tìm mẹ” mới phải!”
Do đã kết luận rằng Tsukimori Youko không giết ai cả, lẽ ra tôi phải bác bỏ mọi giả thiết Konan đưa ra dù nó có vững chắc thế nào đi nữa.
“Đúng là anh có lý. Tuy nhiên điểm thứ hai cũng chẳng sai, vì khi bước vào nhà em cũng cảm thấy rằng trong nhà không có ai cả. Em dám chắc rằng Tsukimori hẳn đã dự đoán được tình huống rõ ràng hơn em, một kẻ ngoài cuộc, người chỉ đến nhà bạn ấy lần thứ hai.”
Dù vậy, tôi đã bị ấn tượng bởi những lập luận của anh ta.
“Ý em là lúc đó Youko-chan không cần tìm kiếm cũng có thể biết được rằng mẹ mình không ở trong nhà?”
“Vâng”. Tôi gật đầu.
“Anh không nghĩ vậy.” Konan mở một nụ cười đắc thắng. “Anh là người lớn, đã trải nghiệm nhiều về thế giới, nên em biết đấy, anh không suy nghĩ một cách khẳng khái như em được.”
Với cách Konan suy diễn vấn đề dựa trên số lượng thông tin ít ỏi hiện có, anh ta xứng đáng là một thám tử. Konan quả thật là một người rất có năng lực. Một lần nữa anh ta khiến tôi nhận ra điều đó.
Thậm chí nó còn khiến tôi cảm thấy mất kiên nhẫn -
“Cứ cho rằng mẹ cô bé đã chết trước cả khi em đến, và Youko-chan biết rõ điều đó, nên đã không quá gắng sức tìm kiếm bà. Cũng có thể cho rằng hành động thiếu tự nhiên của cô bé xuất phát từ điểm đó, đồng ý chứ?”
“...Vậy thì?”
Giọng tôi cao lên một cách bất thường.
“Anh đang muốn nói điều gì?”
Bởi lẽ tôi hiểu rõ điều Konan muốn nói.
Khoảnh khắc tôi tránh ánh mắt anh ta - cánh tay người mẫu của anh ta vươn qua đầu tôi và tựa lên bệ cửa sổ.
“Khó lý giải đến thế sao? Vậy anh nói thẳng với em nhé...”
Một cái nhìn sắc bén hướng thẳng vào tôi khi anh ta rướn người về phía trước. Mùi khói thuốc xộc vào mũi tôi.
“Cô gái đó, Tsukimori Youko, đã giết chính mẹ ruột mình.”
Sau khi tuyên bố những lời như thế, cái nhìn của anh ta hướng về cửa kính trước.
Theo phản ứng của anh ta, tôi cũng dõi mắt về phía ấy. Phía trước là con hẻm hướng ra trục đường chính giờ đã nhuộm ánh tà dương. Có thể thấy bóng các học sinh nối đuôi nhau rộn rã trở về nhà.
Có một người tách biệt hẳn khỏi số đông, đang lặng lẽ đứng ở đầu hẻm.
Bóng người đưa lưng về phía nắng chiều, phảng phất lại dáng hình thon mảnh cùng mái tóc dài. Vì gương mặt đã bị khuất bóng, tôi không thể nhận ra đó là ai. Tuy nhiên, có thể hiểu rõ một nữ sinh cấp ba đang chăm chú nhìn chúng tôi.
Cô nàng không hề tới gần, cũng chẳng bước đi, chỉ nhìn về hướng chúng tôi. Bóng đen ấy tạo ra một sự hiện diện mạnh mẽ dù chỉ đứng ở đó.
Tôi chìm sâu hơn vào băng ghế và hối thúc, “... Đi khỏi đây thôi.”
“Em chắc chứ?” Konan hỏi nhưng mắt vẫn nhìn về phía trước.
‘Vâng” Tôi trả lời, trong khi anh ta đáp lại bằng cách kéo dài “hừmmm.”
Khoảnh khắc kế tiếp, Konan nhá động cơ rồi nhanh chóng tăng ga chạy ra khỏi con hẻm với một tốc độ chóng mặt. Chỉ phút chốc chúng tôi đã ra đến đường cái phía đối diện với nữ sinh đó.
Trong suốt quá trình, tôi không thể làm gì hơn ngoài việc nắm chặt tay.
Thoạt tiên Konan không nói gì, nhưng khi chúng tôi gặp đèn đỏ anh ta lại quay về với chủ đề cũ, như thể cho rằng tôi đang chờ đợi nó.
“Anh chắc không cần giải thích cho em là cô bé thỏa mãn tất cả những điều kiện để làm giả bức thư tuyệt mệnh của mẹ mình chứ?”
Tôi gật đầu, đây là phản ứng duy nhất của tôi lúc này. Tôi không biết mình sẽ nói gì khi mở miệng ra nữa.
“Cô bé rất thông minh, biết rằng tính xác thực của bằng chứng sẽ tăng nếu bức thư được bên thứ ba tìm thấy, và em chính là người được chọn. Quả thực kế hoạch của cô bé đã thành công khi em tìm thấy bức thư đó.”
Tôi nghiến chặt răng.
“Anh cũng nghĩ rằng vì ở cùng một nhà nên sẽ không quá khó để cô bé giết mẹ mình. Huống chi Youko-chan có muôn vàn cách thức để khiến bà ta ra ngoài! Những việc còn lại là đến công viên trên đồi và đẩy mẹ mình xuống.”
Tôi nắm chặt tay đến mức đau rát.
“Chỉ là trò trẻ con với cô bé, đúng không?”
Đừng mạnh mồm như thế! Anh không biết rõ bạn ấy như em đâu! - Tôi cố kìm nén để không thét những lời đó vào mặt anh ta.
Điều mà tôi cảm nhận được lúc này không đơn thuần là sự mất kiên nhẫn nữa, mà là một cơn giận thực sự. Nghe một ai khác nói về cô ấy như thế khiến tôi khó chịu hệt như khi vườn nhà mình bị kẻ lạ giẫm đạp.
Konan tấp xe vào lề và mỉm cười: “Đến nơi rồi.”
Tôi nhìn ra ngoài, thấy rằng anh ta đỗ xe trên đường chính, gần quán café.
Vì vậy tôi khẽ gật đầu, “Cảm ơn.”
Sau đó anh ta nở nụ cười hào nhoáng thường lệ và nhún vai như một người Mỹ.
“Xin lỗi vì làm em sửng sốt. Nhưng thi thoảng anh cũng phải chứng minh cho em thấy anh là một cảnh sát, một thanh tra, nhỉ.” Miệng Konan mỉm cười nhưng ánh mắt thì không hề, “và anh không muốn tạo sự hiểu nhầm rằng em có thể giấu mọi chuyện với anh mãi đâu.” Konan nắm vai tôi kéo lại... “Anh sẽ rất cảm ơn nếu em sớm nhớ ra điều gì đó hữu ích, vì nếu thế thì chúng ta cũng không phải làm gì thô bạo...”
Tiếng thì thầm của anh ta khiến một cơn ớn lạnh chạy dọc cơ thể tôi. Tôi đoán cảm giác bị dao kề cổ hẳn cũng giống như thế.
No comments
Post a Comment