ÁNH TRĂNG - CHƯƠNG 39- NATSUKI MAMIYA - LIGHT NOVEL
ÁNH TRĂNG
Tác giả: NATSUKI MAMIYA
Thể loại: Light Novel
Nguồn: diendanlequydon.com
Bản dịch của Hako-chan và Shindo
Bản dịch của Hako-chan và Shindo
CHƯƠNG 39: SỰ CHẦN CHỪ 2
Cũng không phải vì lý do đặc biệt nào.
Chỉ là tôi không muốn trở thành một phần của cái tập thể đó.
“A! Vào xe anh nhé, đứng ngoài này làm gì.”
Konan vẫn luôn tươi tỉnh như mọi lần.
“Lần này anh tìm em có chuyện gì?”
Vậy nên tôi cố ý đáp trả bằng giọng hậm hực.
“Có nhất thiết phải nói với em không?”
“Hẳn chứ, vì em sắp phải đi làm rồi, nên sẽ buộc phải từ chối nếu chỉ là tán gẫu.”
“Ừ... thì, tất nhiên anh có thể nói luôn và ngay, nhưng đây là đề tài “nhạy cảm” không nên nói trước cổng trường. Vẫn muốn biết ư?” Konan cau mày nhấn mạnh, nhờ vậy tôi được nhận diễm phúc tắm mình trước những cái trợn mắt cực sốc của đám học sinh xung quanh.
“... Thôi được rồi, mau đi thôi.”
“Cảm ơn em đã đồng ý! Rất vui được làm việc với em, Nonomiya.”
Nhận thấy rằng đứng đây lâu rồi sẽ phát sinh ra những tin đồn không hay, tôi miễn cưỡng theo anh ta ra cổng.
Đỗ ở con hẻm gần trường là một chiếc xe thể thao màu đỏ sáng loáng, khá phù hợp với phong cách của Konan.
“Xe đẹp ha? Chẳng phải cái kiểu “tôi nhất định phải chọn Audi thay vì Porsche, Ferrari hay Alfa Romeo” rất có phong cách ư? Cứ tự nhiên nghĩ là lương cảnh sát của anh chỉ đủ để mua Audi, nhưng đừng nói ra nhé.”
“Thế thanh tra cảnh sát lại được quyền đỗ xe ngoài đường sao”?
Tôi không thể nhận biết các thương hiệu xe, nhưng ít nhất cũng dễ dàng nhận ra tấm biển cấm đỗ xe ngay sát bên.
“Chẳng sao cả, anh là thanh tra mà. Nếu trong trường hợp bị phạt vì đậu xe trái phép, anh có thể tận dụng tốt vị trí của mình để che đậy điều đó.”
“Thế giới thật đã suy đồi lắm rồi.”
“Không biết ai đã khiến cho mọi thứ trở nên thế này nhỉ?”
“Tận sâu bên trong anh biết rõ mà.”
“Ồ, triết lý làm sao. Quá sâu sắc đối với anh, thôi lên xe lẹ đi.”
Cái vẻ mặt trơ khấc mỗi khi giả ngốc của Konan quả thật rất hợp với anh ta. Do bị buộc phải thừa nhận điều đó, tôi chẳng còn cách nào ngoài việc chào thua và ngồi vào chỗ.
“Vài ngày trước em đã giải thích cho anh chuyện xảy ra vào ngày mẹ Youko mất tích, có nhớ không? Hôm ở nhà hàng đấy.”
“Đúng rồi.”
Ngay lúc tôi ngồi xuống ghế khách, Konan tỏ vẻ nghiêm túc rồi bắt chuyện.
Sự quyết đoán toát ra từ anh ta tạo ra cảm giác không khí trong xe bị nén lại trong phút chốc, đuổi sạch mọi cảm xúc thanh bình ban nãy.
“Thật ra anh đã mổ xẻ và xem xét lại vấn đề này nhiều lần rồi, nhưng có một số điểm vẫn chưa thể hiểu được.”
Konan cúi người xuống và châm điếu thuốc vừa lấy ra từ túi áo ngực.
“Cô bé nhận được cuộc điện thoại từ chỗ làm của mẹ. Nếu em hỏi thì anh sẽ nói thời gian gọi quá khớp. Em không nghĩ là Youko-chan muốn chắc rằng cô bé nhận được cuộc điện thoại khi đang ở cùng em ư?” Anh ta thở ra một ngụm khói ra ngoài cửa sổ. “Không thấy lạ khi điện thoại đổ chuông đúng lúc cô bé đang ngã vào lòng em sao?”
Ký ức về giao lộ đêm mưa hôm ấy - dưới chiếc dù nhiều màu - dấy lên trong tôi.
“Vậy làm thế nào bạn ấy khiến người ta gọi đến đúng ngay lúc đó?”
Không cần nói cũng biết sự trùng hợp thời gian đã khiến tôi chú ý. Tuy nhiên tôi không biết làm cách nào để nhận được một cuộc gọi tiện lợi đến thế.
“Có thể cô bé đã để lại số của mình trong danh sách cuộc gọi nhỡ của họ trước khi ôm lấy em, đại loại thế.”
Đó là một trường hợp khẩn cấp.
“Nếu cho rằng đó là chuyện gấp như thế, hẳn họ phải gọi cô bé vài lần trước đó trong khi bọn em đang làm việc rồi còn gì?”
Với trường dạy nấu ăn, việc một người trong những giáo viên của họ biến mất không thông báo và hoàn toàn không liên lạc được tại thời điểm đó, có thể hiểu tại sao họ sẵn sàng gọi vào bất kỳ số nào đã gọi nhỡ, bất kể là số lạ.
“Tuy nhiên ta không thể biết cô bé có nhận được cuộc gọi hay không. Ngay cả khi ở chung một chỗ cũng chưa chắc đã nhận ra chi tiết đó.” Trên gương mặt Konan hiện ra một nụ cười, “Trừ khi hai đứa đang gần gũi, chẳng hạn như đang ôm nhau.”
Tôi nhớ lại những cảm xúc của mình đêm hôm đó, điện thoại rung truyền đến tôi thông qua ngực Tsukimori, vốn áp sát vào người tôi.
“... đúng vậy, lúc ấy điện thoại của cậu ấy… đúng là ở chế độ yên lặng.”
“Đó chính là điều anh muốn nói. Em đừng quên chúng ta đang đối phó với Youko-chan. Cũng có khả năng khi đó chẳng có cuộc gọi nào cả. Nói cách khác, tất cả là giả bộ thôi, cô bé đang đóng kịch đấy.”
“Đóng kịch ư?”
“Em đã bao giờ để ý đến chức năng hẹn giờ chưa?”
“Tất nhiên! Anh cứ coi em như là...” Tôi phản pháo, nhưng không thể tiếp tục vì chợt nhận ra ẩn ý của Konan.
Konan bèn tiếp tục: “Điện thoại không chỉ rung khi có cuộc gọi đến, mà dạo này chức năng hẹn giờ rất được ưa chuộng, nó sẽ rung cho đến khi chúng ta tự tay tắt đi.”
“Cậu ấy đã làm vậy thật sao?” Tôi thầm tự hỏi, trước hàng loạt câu hỏi hiện ra trong đầu. Tuy nhiên nếu chỉ quan tâm đến luận điểm chuyện đó có khả thi hay không, câu trả lời đã quá rõ ràng.
“Anh vẫn không chắc bạn ấy là hung thủ, đúng không?”
Tôi không thể phủ nhận chuyện này. Tôi nghĩ là có khả năng cô ấy đã làm điều đó.
“À, dĩ nhiên chúng ta không thể biết cô bé đã đóng kịch hay lúc đó đúng là có cuộc gọi đến. Chỉ là lời kể của em cho thấy chúng có khả năng xảy ra. Nhưng cũng chẳng quan trọng mấy. Cứ thoải mái quên đi. Mục đích thật sự của cô bé thực ra là khác hẳn.”
“Mục đích thật sự… của bạn ấy?”
Konan im lặng chờ tôi nói tiếp, hẳn anh ta đã đoán được tôi đang nghĩ gì.
Mục tiêu chính của Tsukimori tối hôm đó, buổi tối mà cô ấy giả vờ nhận được điện thoại, chính là...
“... Dụ em đến nhà ư?”
Konan gõ tay cái rắc, “Chính xác! Nếu mục đích thật sự của Youko-chan là dụ em đến nhà thì mọi việc đều trở nên hợp lý. Không ai lại để một cô gái có mẹ vừa mất tích ở nhà một mình được, ngay đến kẻ lãnh đạm như em cũng vậy. Và quả thật cuối cùng em đã tới nhà cô bé.”
Chỉ là tôi không muốn trở thành một phần của cái tập thể đó.
“A! Vào xe anh nhé, đứng ngoài này làm gì.”
Konan vẫn luôn tươi tỉnh như mọi lần.
“Lần này anh tìm em có chuyện gì?”
Vậy nên tôi cố ý đáp trả bằng giọng hậm hực.
“Có nhất thiết phải nói với em không?”
“Hẳn chứ, vì em sắp phải đi làm rồi, nên sẽ buộc phải từ chối nếu chỉ là tán gẫu.”
“Ừ... thì, tất nhiên anh có thể nói luôn và ngay, nhưng đây là đề tài “nhạy cảm” không nên nói trước cổng trường. Vẫn muốn biết ư?” Konan cau mày nhấn mạnh, nhờ vậy tôi được nhận diễm phúc tắm mình trước những cái trợn mắt cực sốc của đám học sinh xung quanh.
“... Thôi được rồi, mau đi thôi.”
“Cảm ơn em đã đồng ý! Rất vui được làm việc với em, Nonomiya.”
Nhận thấy rằng đứng đây lâu rồi sẽ phát sinh ra những tin đồn không hay, tôi miễn cưỡng theo anh ta ra cổng.
Đỗ ở con hẻm gần trường là một chiếc xe thể thao màu đỏ sáng loáng, khá phù hợp với phong cách của Konan.
“Xe đẹp ha? Chẳng phải cái kiểu “tôi nhất định phải chọn Audi thay vì Porsche, Ferrari hay Alfa Romeo” rất có phong cách ư? Cứ tự nhiên nghĩ là lương cảnh sát của anh chỉ đủ để mua Audi, nhưng đừng nói ra nhé.”
“Thế thanh tra cảnh sát lại được quyền đỗ xe ngoài đường sao”?
Tôi không thể nhận biết các thương hiệu xe, nhưng ít nhất cũng dễ dàng nhận ra tấm biển cấm đỗ xe ngay sát bên.
“Chẳng sao cả, anh là thanh tra mà. Nếu trong trường hợp bị phạt vì đậu xe trái phép, anh có thể tận dụng tốt vị trí của mình để che đậy điều đó.”
“Thế giới thật đã suy đồi lắm rồi.”
“Không biết ai đã khiến cho mọi thứ trở nên thế này nhỉ?”
“Tận sâu bên trong anh biết rõ mà.”
“Ồ, triết lý làm sao. Quá sâu sắc đối với anh, thôi lên xe lẹ đi.”
Cái vẻ mặt trơ khấc mỗi khi giả ngốc của Konan quả thật rất hợp với anh ta. Do bị buộc phải thừa nhận điều đó, tôi chẳng còn cách nào ngoài việc chào thua và ngồi vào chỗ.
“Vài ngày trước em đã giải thích cho anh chuyện xảy ra vào ngày mẹ Youko mất tích, có nhớ không? Hôm ở nhà hàng đấy.”
“Đúng rồi.”
Ngay lúc tôi ngồi xuống ghế khách, Konan tỏ vẻ nghiêm túc rồi bắt chuyện.
Sự quyết đoán toát ra từ anh ta tạo ra cảm giác không khí trong xe bị nén lại trong phút chốc, đuổi sạch mọi cảm xúc thanh bình ban nãy.
“Thật ra anh đã mổ xẻ và xem xét lại vấn đề này nhiều lần rồi, nhưng có một số điểm vẫn chưa thể hiểu được.”
Konan cúi người xuống và châm điếu thuốc vừa lấy ra từ túi áo ngực.
“Cô bé nhận được cuộc điện thoại từ chỗ làm của mẹ. Nếu em hỏi thì anh sẽ nói thời gian gọi quá khớp. Em không nghĩ là Youko-chan muốn chắc rằng cô bé nhận được cuộc điện thoại khi đang ở cùng em ư?” Anh ta thở ra một ngụm khói ra ngoài cửa sổ. “Không thấy lạ khi điện thoại đổ chuông đúng lúc cô bé đang ngã vào lòng em sao?”
Ký ức về giao lộ đêm mưa hôm ấy - dưới chiếc dù nhiều màu - dấy lên trong tôi.
“Vậy làm thế nào bạn ấy khiến người ta gọi đến đúng ngay lúc đó?”
Không cần nói cũng biết sự trùng hợp thời gian đã khiến tôi chú ý. Tuy nhiên tôi không biết làm cách nào để nhận được một cuộc gọi tiện lợi đến thế.
“Có thể cô bé đã để lại số của mình trong danh sách cuộc gọi nhỡ của họ trước khi ôm lấy em, đại loại thế.”
Đó là một trường hợp khẩn cấp.
“Nếu cho rằng đó là chuyện gấp như thế, hẳn họ phải gọi cô bé vài lần trước đó trong khi bọn em đang làm việc rồi còn gì?”
Với trường dạy nấu ăn, việc một người trong những giáo viên của họ biến mất không thông báo và hoàn toàn không liên lạc được tại thời điểm đó, có thể hiểu tại sao họ sẵn sàng gọi vào bất kỳ số nào đã gọi nhỡ, bất kể là số lạ.
“Tuy nhiên ta không thể biết cô bé có nhận được cuộc gọi hay không. Ngay cả khi ở chung một chỗ cũng chưa chắc đã nhận ra chi tiết đó.” Trên gương mặt Konan hiện ra một nụ cười, “Trừ khi hai đứa đang gần gũi, chẳng hạn như đang ôm nhau.”
Tôi nhớ lại những cảm xúc của mình đêm hôm đó, điện thoại rung truyền đến tôi thông qua ngực Tsukimori, vốn áp sát vào người tôi.
“... đúng vậy, lúc ấy điện thoại của cậu ấy… đúng là ở chế độ yên lặng.”
“Đó chính là điều anh muốn nói. Em đừng quên chúng ta đang đối phó với Youko-chan. Cũng có khả năng khi đó chẳng có cuộc gọi nào cả. Nói cách khác, tất cả là giả bộ thôi, cô bé đang đóng kịch đấy.”
“Đóng kịch ư?”
“Em đã bao giờ để ý đến chức năng hẹn giờ chưa?”
“Tất nhiên! Anh cứ coi em như là...” Tôi phản pháo, nhưng không thể tiếp tục vì chợt nhận ra ẩn ý của Konan.
Konan bèn tiếp tục: “Điện thoại không chỉ rung khi có cuộc gọi đến, mà dạo này chức năng hẹn giờ rất được ưa chuộng, nó sẽ rung cho đến khi chúng ta tự tay tắt đi.”
“Cậu ấy đã làm vậy thật sao?” Tôi thầm tự hỏi, trước hàng loạt câu hỏi hiện ra trong đầu. Tuy nhiên nếu chỉ quan tâm đến luận điểm chuyện đó có khả thi hay không, câu trả lời đã quá rõ ràng.
“Anh vẫn không chắc bạn ấy là hung thủ, đúng không?”
Tôi không thể phủ nhận chuyện này. Tôi nghĩ là có khả năng cô ấy đã làm điều đó.
“À, dĩ nhiên chúng ta không thể biết cô bé đã đóng kịch hay lúc đó đúng là có cuộc gọi đến. Chỉ là lời kể của em cho thấy chúng có khả năng xảy ra. Nhưng cũng chẳng quan trọng mấy. Cứ thoải mái quên đi. Mục đích thật sự của cô bé thực ra là khác hẳn.”
“Mục đích thật sự… của bạn ấy?”
Konan im lặng chờ tôi nói tiếp, hẳn anh ta đã đoán được tôi đang nghĩ gì.
Mục tiêu chính của Tsukimori tối hôm đó, buổi tối mà cô ấy giả vờ nhận được điện thoại, chính là...
“... Dụ em đến nhà ư?”
Konan gõ tay cái rắc, “Chính xác! Nếu mục đích thật sự của Youko-chan là dụ em đến nhà thì mọi việc đều trở nên hợp lý. Không ai lại để một cô gái có mẹ vừa mất tích ở nhà một mình được, ngay đến kẻ lãnh đạm như em cũng vậy. Và quả thật cuối cùng em đã tới nhà cô bé.”
No comments
Post a Comment