ÁNH TRĂNG - CHƯƠNG 36 - NATSUKI MAMIYA - LIGHT NOVEL

ÁNH TRĂNG


 Tác giả: NATSUKI MAMIYA 
Thể loại: Light Novel 
Nguồn: diendanlequydon.com
Bản dịch của Hako-chan  và Shindo

CHƯƠNG 36: HỔ HÚT THUỐC 6


“Anh thấy rõ ràng có gì đó đáng ngờ trong vụ này. Thân là cảnh sát, anh chẳng thể làm ngơ mà không hành động . Nếu mọi thứ chỉ là sự trùng hợp bất hạnh, công việc của bọn anh chấm dứt ở đây. Nên, nói tóm lại là anh đang tìm cách xác định việc đó.”

Tôi lại gật đầu, “Em hiểu”.

Tôi phải ngạc nhiên, mà không, hoang mang thì chính xác hơn.

Mọi nghi ngờ của tôi về Tsukimori Youko cứ ngỡ đã bị xóa sạch. Thế nhưng trước những nghi ngờ của Konan, tôi lại thấy hoàn toàn hợp lý.

“...Anh đã đặt vấn đề này với Tsukimori chưa?”

“Dĩ nhiên,” Konan trả lời ngay tắp lự. “Nhưng tiết lộ điều này lại vi phạm nghiêm trọng chuyện bảo mật thông tin, anh không thể cho em biết nhiều hơn. Mà em có thể biết ngay nếu hỏi trực tiếp Youko còn gì. Dù gì đi nữa, đây cũng không phải chuyện lớn gì cho cam. Suy cho cùng, chẳng có gì để đưa cô bé vào diện tình nghi cả, ngoại trừ việc rất bất thường khi mất cả bố lẫn mẹ trong một quãng thời gian ngắn.”

Tuy tôi không hoàn toàn tin lời của Konan, nhưng tôi dám chắc cho đến lúc này phía cảnh sát vẫn chưa có thêm bằng chứng cụ thể.

“Thật đáng ngạc nhiên đấy. Em từng nghe rằng cảnh sát nước ta được nể phục trên toàn thế giới, hay là em nghe nhầm? Giới thông tin truyền thông sẽ không tha thứ cho việc đưa một nữ sinh trung học vô tội vào diện tình nghi đâu, dù anh có xin lỗi thế nào đi nữa.”

Quả thực điều này có phần hợp lý, nhưng vẫn còn xa mới có thể đảo ngược kết luận của tôi. Lý do được đưa ra quá yếu để có thể đặt Tsukimori vào diện tình nghi.

“Đừng nói thế chứ! Cảnh sát quả thật vẫn là viên chức, nên gần đây dư luận tạo sức ép lên bọn anh rất lớn như em nói. Bọn anh sẽ không làm rùm beng vụ này nếu không có bằng chứng chắc chắn.”

Bắt chước kiểu người Mỹ, Konan khoa trương nhún vai,.

“Thế sao anh không nói rõ ra thực sự anh muốn gì ở em nhỉ?”

“Ồ? Nhận ra rồi à? Không tệ đâu Nonomiya.”

Anh ta huýt sáo đầy thiện nghệ.

Tương tự, dù chưa quen Konan được bao lâu, tôi quá biết sự xảo quyệt của anh ta. Nhất định anh ta vẫn còn nhiều việc chưa nói ra.

Bất thình lình, Konan đưa người về phía trước, “Đó là lý do em nhập cuộc! Hãy hợp tác cùng anh.”

Tôi cố ý khịt mũi.

Thầm suy nghĩ kỹ lại đoạn đối thoại ban nãy, tôi đã dần nắm bắt được mục đích của anh ta.

“... Nếu một ai đó không phải cảnh sát quan sát Tsukimori thì chẳng vấn đề gì. Hơn nữa người đó càng thân thiết với Tsukimori càng tốt. Vì thế nên anh mới chọn em, đúng không?”

“Có vẻ như chúng ta có chung tiếng nói ở đây rồi”. Konan hài lòng nói rồi nhấc tách cafe lên “Mà em cũng thích công việc này, phải không?”

“Em chỉ không muốn rước phải phiền phức”. Rồi tôi chêm thêm “Và đừng có tự tiện quyết định em thích cái gì!”. Nhưng phải nói thật lòng, tôi khá là hứng thú.

“Giả vờ không ích gì đâu”. Konan cười tự tin.

Anh ta lập tức nhận ra tôi là người như thế nào. Bởi vì tôi tỏ ra hứng thú với tình hình điều tra ư? Hay vì tôi hứng thú với một thanh tra cảnh sát như anh ta? Nói thế nào đi nữa, dù lúc ấy không có ý định che giấu sự hiếu kỳ của mình, tôi vẫn phải khâm phục sự nhạy bén của anh ta.

“Đó gần như là lý do chính khiến anh chọn em.”

“Vậy cụ thể anh muốn em làm gì?”

Tôi vẫn giữ thế phòng bị, vì muốn đợi xem anh ta sẽ làm gì tiếp theo.

“Đừng lo! Cơ bản anh chỉ muốn em trả lời một số câu hỏi về Youko. Anh không định bắt em chạy loanh quanh và làm điều gì đó đâu. À, ăn đi kẻo nguội, cứ tự nhiên gọi tráng miệng nhé.”

Konan mỉm cười. Rõ ràng anh ta có tính toán gì đây mà.

Tôi không cảm thấy đói, nhưng vẫn đặt con dao lên miếng bít tết mà giờ hẳn đã lạnh.

“Phải nói thật rằng anh ở đây không phải vì công vụ. Em có thể coi đó là yêu cầu cá nhân. Thực sự thì anh là người duy nhất ở Sở nghi ngờ Youko.” Sau khi quan sát tôi ăn được một lúc, đột nhiên anh ta cất lời. “À, cũng chẳng ngạc nhiên mấy vì vụ tự tử trên chẳng có điểm gì đáng ngờ. Nếu cho rằng động lực của mẹ cô bé là vì mất chồng, bọn anh cũng có một số lời khai cho thấy bà ấy ở trạng thái trầm cảm nặng sau khi chồng mất”. Konan nở một nụ cười mỉa mai. “Nhưng điểm đáng lưu ý là thư tuyệt mệnh của bà ấy được đánh máy chứ chẳng phải viết tay. Thành ra rất có khả năng có ai đó cố tình làm thế để biến vụ việc thành một vụ tự sát bình thường. Nhưng bằng ấy vẫn chưa đủ để lật lại vụ này. Hãy nhớ có rất nhiều người tự sát mà không để lại gì. Điểm khác biệt duy nhất khiến cho Youko trở nên đáng nghi vì cô bé là con gái nạn nhân, chứ không phải những hành vi của em ấy tạo nên nghi vấn.”

Tôi ngay lập tức dừng nĩa, hai mắt nhìn thẳng vào Konan, “Thế càng khiến em không hiểu được tại sao anh nghi ngờ Tsukimori. Em sẽ không giúp anh cho đến khi có được một lời giải thích thỏa đáng.”

Từ khi biết được công thức sát nhân, lúc nào tôi cũng quan sát Tsukimori. Vậy tại sao anh ta, người chỉ mới biết Tsukimori đã biết nắm được điều mà tôi không thể biết? Anh ta tìm được dấu vết gì của Tsukimori, mà tôi, người nắm giữ công thức sát nhân lại chẳng biết?

Dĩ nhiên nếu anh ta biết được về một khía cạnh của cô ấy mà tôi không biết, vị thế của tôi hẳn đã thay đổi.

Bởi vì, đó là điều tôi nhất định phải biết.

Bằng một thái độ trung lập, Konan trả lời: “Cứ gọi nó là trực giác cũng được.”

“Hả?”

Tôi không dám tin vào tai mình nữa. Chú ý thấy sự hoang mang của tôi, Konan vội vã thêm vào: “À, anh quá thành thật chăng? Không, em thấy đấy, rất khó để giải thích điều này bằng lời! Có thể nói anh cảm nhận được có điều gì đó “không đúng” thôi.”


No comments

Powered by Blogger.