ÁNH TRĂNG - CHƯƠNG 35 - NATSUKI MAMIYA - LIGHT NOVEL
ÁNH TRĂNG
Tác giả: NATSUKI MAMIYA
Thể loại: Light Novel
Nguồn: diendanlequydon.com
Bản dịch của Hako-chan và Shindo
Bản dịch của Hako-chan và Shindo
CHƯƠNG 35: HỔ HÚT THUỐC 5
“Nếu là yêu cầu cá nhân, có khi em sẽ trả lời anh đấy...”
Liệu ai trong nhà hàng này biết được anh ta là một thanh tra cảnh sát không nhỉ?
“À thì Youko-chan rất dễ thương nên anh không phủ nhận có chút ảnh hưởng từ thú vui cá nhân, nhưng cơ bản là liên quan đến công việc.”
“Ra là yêu cầu bảo mật nghiệp vụ à?”
“Gần như thế. Em biết đấy, người ở vị trí như anh phải rất cẩn thận. Thành ra đừng phiền nếu đôi lúc ngôn từ của anh có hơi mơ hồ.”
Konan nhìn tôi cười toét miệng.
Khi mỉm cười kiểu đó, ánh mắt anh ta trở nên sắc bén hơn thường lệ. Điều này hẳn ngay cả anh ta cũng không nhận ra.
Từ Konan phát ra một thứ khí chất áp đảo hoàn toàn trái ngược với nụ cười trên môi, khiến tôi phải rùng mình. Đó hẳn là khí chất của những người luôn phải đối mặt với nguy hiểm.
Dù bề ngoài có thế nào, quả thật không thể nghi ngờ việc Konan là một sĩ quan cảnh sát.
“... Anh nghi ngờ Tsukimori à?”
Ngay khi tôi hỏi xong, anh ta nhíu mày và thở ra một hơi thật sâu.
“... Em hỏi thẳng thừng vậy sao? Sắc bén là một chuyện, nhưng nếu tính việc em có thêm một chút lớn mật nữa thì lại là một sự kết hợp đáng sợ đấy. Nonomiya có ý định gia nhập lực lượng cảnh sát không? Em sẽ là một thanh tra tốt đấy.”
“Em kém môn thể thao lắm, nhưng cũng cảm ơn đề xuất của anh.”
“Ừ ừ. Ít nhất cũng đừng trở thành tội phạm nhé! Nếu người như em theo phe họ thì cảnh sát chúng tôi sẽ gặp khó khăn lớn đấy.” Konan đùa và giơ tay ra hiệu cho cô hầu bàn. “Mau gọi gì đó đi”, anh ta hối thúc, thế là tôi chọn món đắt nhất trong thực đơn, bít tết Chaliapine.
Sau khi xác nhận thực đơn, cô hầu bàn đi khuất vào nhà bếp.
“Vào thẳng vấn đề luôn nhé. Anh cho rằng sự cố vừa rồi - có khả năng là một vụ giết người.” Konan lặng lẳng nói như thể chuyện này không là gì to tát.
“... Không phải khi nãy anh nói phải giữ bí mật sao?”
“Vì lý do thể diện mà, em biết đấy. Nhiệm vụ của một cảnh sát thì anh đã là xong, còn giờ là việc riêng thôi”. Nhấn mạnh điếu thuốc vào gạt tàn, Konan nói tiếp. “Thực ra ngay từ đầu anh đã định nói với em. Tuy biết Nonomiya chưa lâu nhưng anh hiểu rõ em là một chàng trai rất thông minh. Hẳn em cũng đã đoán ra rồi.”
“Anh đánh giá em cao lắm, đúng không?”
Konan cười nhẹ, trông khá thỏa mãn với cái nhìn hồ nghi của tôi.
“Đây không phải là chuyện tán gẫu đâu, anh rất nghiêm túc đấy. Dĩ nhiên cũng đúng khi cho rằng anh có động cơ riêng, nhưng thực ra anh muốn em đứng về phía anh.”
Sau khi nghe những từ như “động cơ”, tôi chợt nhớ tới lần đầu chúng tôi gặp nhau, chỉ vài ngày trước. “À, chỉ muốn nói chuyện nhanh thôi mà.” Lúc đó anh ta nói thế.
“Em biết không, trong quá trình điều tra anh cũng nắm được kha khá thông tin và đi đến kết luận rằng không ai thân thiết với Youko-chan ở thời điểm này hơn em cả. Vậy nên theo anh, nếu muốn hỏi về chuyện của cô bé, em là người thích hợp nhất.”
Quả thật tôi vẫn thấy chuyện này rất bí ẩn: tại sao Konan muốn bắt chuyện với tôi, tại sao anh ta lại cho tôi biết chi tiết về cuộc tìm kiếm?
Giờ tôi mới nhận ra Konan không chỉ quan tâm đến mẹ của Tsukimori. Ngay từ lần gặp đầu tiên, anh ta đã muốn có thông tin về Tsukimori từ tôi.
Nếu tôi đoán đúng thì ngay từ đầu Konan đã...
“Anh đã nghi ngờ Tsukimori là người giết mẹ mình ư, đúng không?” Tôi bình tĩnh hỏi.
Thay vì trả lời tôi, Konan nhấp một ngụm nước nữa.
Cô hầu bàn mang đến món bít tết tôi gọi. Khi tôi nhận lấy nó, Konan lại gọi thêm tách cafe khác.
Trong nhà hàng rộng rãi này có khá nhiều khách, nhưng chắc chắn chuyện chúng tôi đang nói đây là chuyện nguy hiểm nhất. Tôi cảm thấy bản thân có đôi chút hứng thú với sự khác lạ này.
Sau khi liếc nhìn để xác nhận cô hầu bàn đã đi khuất, Konan lại tiếp tục: “Trong ngành cảnh sát em phải xem xét mọi tình huống khả dĩ. Thành thử, nếu nói nghiêm túc thì khả năng đó đã được đưa vào vòng nghi vấn ngay từ đầu.”
Đó là một sự khẳng định, nhưng không mang tính chủ động, có lẽ do sự nhạy cảm của vấn đề.
Mà cũng không hẳn là phủ nhận.
Ngay lúc đó tờ công thức sát nhân vốn đã ngủ yên lại sống dậy trong đầu tôi.
Có khi nào cảnh sát đã biết về nó và bắt đầu nghi ngờ Tsukimori?
Tôi chợt nhận ra miệng mình khô đắng. Có vẻ như tôi đang căng thẳng.
“Rõ ràng là không ổn nếu đi so sánh, nhưng cafe ở chỗ em thuộc đẳng cấp khác hẳn.” Konan nói với vẻ mặt nhăn nhó sau khi nhấp một ngụm cafe.
Cánh cửa sổ ở khóe mắt tôi vẫn phản chiếu gương mặt chán nản của một nam sinh cấp ba. Rất may là tôi khá giỏi trò giả vờ vô cảm.
“... Động cơ của bạn ấy là gì?”
Nếu có ai đó nghi ngờ Tsukimori, động cơ chính là điểm khó nghĩ nhất.
Cô ấy chẳng có lý do gì để giết mẹ mình. Ít nhất tôi cũng không nghĩ ra được lý do nào như thế. Đó là một trong những điểm quan trọng khiến tôi đi đến kết luận Tsukimori vô tội.
Câu hỏi của tôi dựa trên tính tò mò về những gì cảnh sát nắm trong tay, nhưng Konan lại thành thật “Cũng chưa biết nữa. Quả là một bí ẩn, đúng không? Ý anh là cô bé không hề bất hòa với cha mẹ hay gì cả... Đó là lý do anh cần em giúp, ừ, điểm mấu chốt chính là ở đó.”
Thoạt trông, có vẻ như Konan đúng là không có manh mối.
Vậy điều gì khiến anh ta nghi ngờ Tsukimori?
Hay họ đã biết về sự tồn tại của công thức sát nhân rồi? Hoặc họ đã thu thập được bằng chứng nào đó mà tôi không biết chăng?
Konan ngoác miệng cười khi tôi bất thình lình im lặng: “Đừng quá băn khoăn về điều đó! Chỉ là một khả năng thôi. Công việc của anh thì em biết đấy, phải hiểu kỹ đến từng chi tiết nhỏ. Vậy nên đừng để bụng nhé!”
“Không sao đâu” Tôi mỉm cười để tự trấn an. “... Em chỉ thấy lạ là tại sao anh lại nghi ngờ Tsukimori khi cậu ấy vốn chẳng có động cơ nào.”
Giữ nguyên nụ cười đó, tôi thấm ướt cổ họng bằng một ít nước.
Vấn đề giờ nằm ở việc Konan biết rõ Tsukimori đến đâu.
Konan vẫn giữ nụ cười cố hữu và nói một cách tự tin: “Trong một thời gian ngắn lại mất đến hai thành viên trong gia đình, không thể nào điều đó là chuyện bình thường được, đúng không?”
Tôi điềm nhiên đáp lại, “Em hiểu.”
No comments
Post a Comment