ÁNH TRĂNG - CHƯƠNG 31 - NATSUKI MAMIYA - LIGHT NOVEL
ÁNH TRĂNG
Tác giả: NATSUKI MAMIYA
Thể loại: Light Novel
Nguồn: diendanlequydon.com
Bản dịch của Hako-chan và Shindo
Bản dịch của Hako-chan và Shindo
CHƯƠNG 31: HỔ HÚT THUỐC 1
Sáng hôm
sau, tôi tới trường với dáng vẻ ngái ngủ, và nhận ra Tsukimori không đi học.
Tất nhiên trong lớp ai cũng nhận ra sự vắng mặt khác thường này.
Usami vẫn luôn liếc nhìn kể từ lúc tôi đến lớp, chắc hẳn là muốn hỏi về Tsukimori đây.
Thật không giống cô ấy khi cứ ngập ngừng như thế. Có lẽ Usami vẫn còn ngại chuyện thổ lộ với tôi hôm trước.
Dù sao đó cũng là Usami, và tôi có thể dễ dàng tưởng tượng ra cảnh cô ấy lăn lộn trên giường hối hận vì đã bất cẩn tỏ tình với tôi cho xem.
Vô tình, hai mắt chúng tôi gặp nhau. Usami lập tức cúi đầu, hai mang tai và cổ ửng đỏ thấy rõ.
Có vẻ tôi đã đoán trúng phóc.
Tôi không nhịn được mà bật cười. Usami đúng thật là một cô bé hết sức đáng yêu.
“Chuyện gì vậy, Usami?”
“…Ơ! S-Sao? Sao cơ? Có chuyện gì vậy?” Cô nàng lắp bắp như thể muốn bật thẳng dậy.
“Không phải cậu muốn hỏi tớ chuyện gì sao?”
“K-Không! Đừng trả lời! Tớ không muốn hỏi đâu! Cần một chút thời gian để chuẩn bị mà! Nên bây giờ cậu đừng trả lời!”
À, ra vậy.
Thầm thở dài, tôi giúp Usami trấn tĩnh bằng cách ôn tồn hỏi lần nữa, “Cậu không muốn hỏi về Tsukimori thật sao?”
“…Aa, ra là cậu đang nói chuyện ấy…” Usami liền thở phào nhẹ nhõm. “Ừ, phải rồi, sao hôm nay cậu ấy nghỉ thế?”
Usami, ngồi ở bàn bên cạnh tôi, lúc lắc đầu như một chú sóc nhỏ.
“Chịu. Nhưng có thể cậu ấy bị cảm lạnh do dầm mưa hôm qua chăng?” Tôi trả lời lấp lửng.
Chẳng ai cấm tôi tiết lộ về việc mẹ Tsukimori mất tích, nhưng tôi không có ý định nói với ai trong lớp về chuyện này. Tôi làm vậy để thể hiện sự tôn trọng với cô ấy.
Tôi hiểu rõ tính cách của mình không hợp để đồng cảm với Tsukimori, nhưng làm sao mà tránh được khi tôi đã tận mắt chứng kiến cô ấy trong trạng thái hoảng loạn chứ, còn tệ hơn so với những gì tôi hình dung về cô ấy.
Với lại nếu tôi nói với ai khác về mẹ cô ấy hẳn tôi sẽ bị nghiền nát bởi đám bạn cùng lớp về những gì tôi biết. Chỉ cần hình dung những gì chờ đợi mình khi cả lớp, đặc biệt là Kamogawa và Usami, nghe phong thanh về việc tôi đến nhà Tsukimori thì tôi đã thấy choáng váng. Kiểu tự phòng thủ này cũng bao gồm trong câu trả lời lấp lửng mà tôi sử dụng ban nãy.
Đã vô cùng mệt mỏi sau một đêm vận dụng đầu óc quá độ và thức trắng, điều tôi ít muốn nhất là đâm đầu vào rắc rối.
“Có khi tớ nên đến thăm Youko-san nhỉ ...?”
Thôi, đã nói ban nãy rồi, đừng gây thêm phiền phức nữa.
Tôi thở dài và nói với một giọng trách móc: “... Còn câu lạc bộ của cậu thì sao?”
“À...”
Usami nhìn tôi như một chú cún đang thăm dò cảm xúc của chủ nhân.
“Đừng có tính đến việc cúp học nhé”. Tôi cảnh báo.
“... Ừ, tớ biết cậu sẽ nói thế mà...”
Usami gục xuống bàn.
“Nếu đã thế thì ngay từ đầu đừng để ý mấy chuyện ấy chứ!”
“Nhưng tớ lo lắm.”
Usami bĩu môi, vẫn còn trong tư thế nằm dài xuống bàn.
“Tớ chỉ nói có khi là cảm lạnh thôi. Chúng ta đâu có chắc chắn được. Nếu mai cậu ấy lại vắng nữa thì cậu gọi điện hỏi thăm xem.”
Thật phiền phức, có vẻ như tôi không còn cách nào khác ngoài việc điện cho Tsukimori và dặn cô ấy phải vờ cảm lạnh. Dào, nói dối thật chẳng dễ dàng gì.
Nhưng sự mệt mỏi của tôi ít nhiều dịu đi bởi thứ cảm xúc ấm áp khi thấy Usami khẽ gật đầu trong khi gò má mềm mại của cậu ấy áp lên mặt bàn.
“Ừ ừ, vậy đi.”
Thời gian ở trường trôi qua êm đẹp hơn thường lệ.
Hẳn sự vắng mặt của Tsukimori là nguyên do tại sao nhóm Kamogawa im lặng hơn thường lệ.
Lâu lắm tôi mới có quãng thời gian dễ chịu như thế.
Từ khi nhặt được tờ giấy đó, Tsukimori Youko đã chiếm giữ một vị trí đặc biệt trong cuộc sống hàng ngày của tôi. Dĩ nhiên tôi nói “đặc biệt” theo một nghĩa khác.
Chỉ có mình tôi biết được bí mật của Tsukimori - về “công thức sát nhân”.
Tôi vẫn luôn chú ý quan sát cô ấy với tờ công thức luôn ghim sẵn trong đầu. Tôi đã tiếp xúc với Tsukimori một cách cẩn trọng nhất vì nghi ngờ cô ấy sát hại chính cha mình.
Hậu quả là mỗi khi có cô ấy kế cận, tôi không hề cảm thấy dễ chịu nữa. Tuy nhiên có vẻ như những ngày đó rồi cũng đến hồi kết.
Tôi lấy tay sờ vào túi áo ngực phía trái.
“... Có vẻ như sớm muộn tao cũng phải nói lời tạm biệt với mày.”
Tôi ngạc nhiên khi nhận ra mình thốt lên những từ ngữ u buồn ấy một cách tự nhiên.
Có vẻ như những ngày tôi không cảm thấy gì khác ngoài Tsukimori và tờ công thức giết người ấy quý giá với tôi hơn tôi tưởng.
Đó hẳn là lý do tôi cảm thấy một chút cô đơn khi quay trở lại cuộc sống nhẹ nhàng, dễ chịu như trước kia.
Liên quan đến chuỗi sự kiện về công thức sát nhân, tôi đi đến kết luận rằng.
Tsukimori Youko không giết ai cả.
Tôi chưa từng biết đến ai thông minh và cứng đầu như cô ấy, mặc dù đánh giá con người ấy đơn giản chỉ bằng những nhận định thông thường như thế rất dễ dẫn đến kết quả sai lạc.
Tuy nhiên trong mắt tôi Tsukimori chỉ là một cô gái bình thường, khi cô hành xử như một người chị lớn trong tang lễ của cha mình, và khi cô đứng trơ như phỗng trước màn hình ghi những lời trối trăn của mẹ, hay có khi đó chỉ là cảm nghĩ của tôi cũng nên.
Chẳng phải cô ấy đã từng nói giết người là phương thức “bất cẩn và ngu xuẩn” hay sao? Thông minh như Tsukimori - hơn bất kỳ ai tôi từng biết - cô ấy sẽ không bao giờ - dù trong bất kỳ trường hợp nào - phải trông cậy vào việc giết người. Ít nhất tôi cũng không thể giải thích được tại sao cô ấy phải làm điều đó.
Cuối cùng tôi không thể nhìn Tsukimori như một ai đó đã từng giết người được.
Những ngày không có Tsukimori Youko lại tiếp tục.
Ngày đầu tiên trôi qua bình yên. Đến ngày thứ hai, lớp học bắt đầu xôn xao, ai nấy đều lo lắng cho sự an toàn của Tsukimori.
Không ngoài dự đoán, tâm điểm chú ý của bọn bạn là tôi vì hai chúng tôi cùng làm việc tại một quán cafe. Và như đã định, tôi cứ vờ như không biết.
Rồi chuyện gì xảy ra? Giả thiết nối tiếp giả thiết, để rồi cuối cùng biến thành tin đồn. Thế là cả trường rộ lên chuyện về Tsukimori vào ngày thứ ba.
Bạn ấy nhập viện vì bệnh cúm chuyển biến xấu. Có người bắt cóc và bạn ấy đang bị giam giữ. Bạn ấy đang quay dở một bộ phim ở Hollywood. Một chàng hoàng tử bạch mã xiêu lòng ngay từ cái nhìn đầu tiên và đưa bạn ấy đến đất nước của anh ta để làm lễ cưới. Những tin đồn như vậy cứ nhan nhản. Tôi chỉ có thể mỉm cười khô khốc.
Tất nhiên trong lớp ai cũng nhận ra sự vắng mặt khác thường này.
Usami vẫn luôn liếc nhìn kể từ lúc tôi đến lớp, chắc hẳn là muốn hỏi về Tsukimori đây.
Thật không giống cô ấy khi cứ ngập ngừng như thế. Có lẽ Usami vẫn còn ngại chuyện thổ lộ với tôi hôm trước.
Dù sao đó cũng là Usami, và tôi có thể dễ dàng tưởng tượng ra cảnh cô ấy lăn lộn trên giường hối hận vì đã bất cẩn tỏ tình với tôi cho xem.
Vô tình, hai mắt chúng tôi gặp nhau. Usami lập tức cúi đầu, hai mang tai và cổ ửng đỏ thấy rõ.
Có vẻ tôi đã đoán trúng phóc.
Tôi không nhịn được mà bật cười. Usami đúng thật là một cô bé hết sức đáng yêu.
“Chuyện gì vậy, Usami?”
“…Ơ! S-Sao? Sao cơ? Có chuyện gì vậy?” Cô nàng lắp bắp như thể muốn bật thẳng dậy.
“Không phải cậu muốn hỏi tớ chuyện gì sao?”
“K-Không! Đừng trả lời! Tớ không muốn hỏi đâu! Cần một chút thời gian để chuẩn bị mà! Nên bây giờ cậu đừng trả lời!”
À, ra vậy.
Thầm thở dài, tôi giúp Usami trấn tĩnh bằng cách ôn tồn hỏi lần nữa, “Cậu không muốn hỏi về Tsukimori thật sao?”
“…Aa, ra là cậu đang nói chuyện ấy…” Usami liền thở phào nhẹ nhõm. “Ừ, phải rồi, sao hôm nay cậu ấy nghỉ thế?”
Usami, ngồi ở bàn bên cạnh tôi, lúc lắc đầu như một chú sóc nhỏ.
“Chịu. Nhưng có thể cậu ấy bị cảm lạnh do dầm mưa hôm qua chăng?” Tôi trả lời lấp lửng.
Chẳng ai cấm tôi tiết lộ về việc mẹ Tsukimori mất tích, nhưng tôi không có ý định nói với ai trong lớp về chuyện này. Tôi làm vậy để thể hiện sự tôn trọng với cô ấy.
Tôi hiểu rõ tính cách của mình không hợp để đồng cảm với Tsukimori, nhưng làm sao mà tránh được khi tôi đã tận mắt chứng kiến cô ấy trong trạng thái hoảng loạn chứ, còn tệ hơn so với những gì tôi hình dung về cô ấy.
Với lại nếu tôi nói với ai khác về mẹ cô ấy hẳn tôi sẽ bị nghiền nát bởi đám bạn cùng lớp về những gì tôi biết. Chỉ cần hình dung những gì chờ đợi mình khi cả lớp, đặc biệt là Kamogawa và Usami, nghe phong thanh về việc tôi đến nhà Tsukimori thì tôi đã thấy choáng váng. Kiểu tự phòng thủ này cũng bao gồm trong câu trả lời lấp lửng mà tôi sử dụng ban nãy.
Đã vô cùng mệt mỏi sau một đêm vận dụng đầu óc quá độ và thức trắng, điều tôi ít muốn nhất là đâm đầu vào rắc rối.
“Có khi tớ nên đến thăm Youko-san nhỉ ...?”
Thôi, đã nói ban nãy rồi, đừng gây thêm phiền phức nữa.
Tôi thở dài và nói với một giọng trách móc: “... Còn câu lạc bộ của cậu thì sao?”
“À...”
Usami nhìn tôi như một chú cún đang thăm dò cảm xúc của chủ nhân.
“Đừng có tính đến việc cúp học nhé”. Tôi cảnh báo.
“... Ừ, tớ biết cậu sẽ nói thế mà...”
Usami gục xuống bàn.
“Nếu đã thế thì ngay từ đầu đừng để ý mấy chuyện ấy chứ!”
“Nhưng tớ lo lắm.”
Usami bĩu môi, vẫn còn trong tư thế nằm dài xuống bàn.
“Tớ chỉ nói có khi là cảm lạnh thôi. Chúng ta đâu có chắc chắn được. Nếu mai cậu ấy lại vắng nữa thì cậu gọi điện hỏi thăm xem.”
Thật phiền phức, có vẻ như tôi không còn cách nào khác ngoài việc điện cho Tsukimori và dặn cô ấy phải vờ cảm lạnh. Dào, nói dối thật chẳng dễ dàng gì.
Nhưng sự mệt mỏi của tôi ít nhiều dịu đi bởi thứ cảm xúc ấm áp khi thấy Usami khẽ gật đầu trong khi gò má mềm mại của cậu ấy áp lên mặt bàn.
“Ừ ừ, vậy đi.”
Thời gian ở trường trôi qua êm đẹp hơn thường lệ.
Hẳn sự vắng mặt của Tsukimori là nguyên do tại sao nhóm Kamogawa im lặng hơn thường lệ.
Lâu lắm tôi mới có quãng thời gian dễ chịu như thế.
Từ khi nhặt được tờ giấy đó, Tsukimori Youko đã chiếm giữ một vị trí đặc biệt trong cuộc sống hàng ngày của tôi. Dĩ nhiên tôi nói “đặc biệt” theo một nghĩa khác.
Chỉ có mình tôi biết được bí mật của Tsukimori - về “công thức sát nhân”.
Tôi vẫn luôn chú ý quan sát cô ấy với tờ công thức luôn ghim sẵn trong đầu. Tôi đã tiếp xúc với Tsukimori một cách cẩn trọng nhất vì nghi ngờ cô ấy sát hại chính cha mình.
Hậu quả là mỗi khi có cô ấy kế cận, tôi không hề cảm thấy dễ chịu nữa. Tuy nhiên có vẻ như những ngày đó rồi cũng đến hồi kết.
Tôi lấy tay sờ vào túi áo ngực phía trái.
“... Có vẻ như sớm muộn tao cũng phải nói lời tạm biệt với mày.”
Tôi ngạc nhiên khi nhận ra mình thốt lên những từ ngữ u buồn ấy một cách tự nhiên.
Có vẻ như những ngày tôi không cảm thấy gì khác ngoài Tsukimori và tờ công thức giết người ấy quý giá với tôi hơn tôi tưởng.
Đó hẳn là lý do tôi cảm thấy một chút cô đơn khi quay trở lại cuộc sống nhẹ nhàng, dễ chịu như trước kia.
Liên quan đến chuỗi sự kiện về công thức sát nhân, tôi đi đến kết luận rằng.
Tsukimori Youko không giết ai cả.
Tôi chưa từng biết đến ai thông minh và cứng đầu như cô ấy, mặc dù đánh giá con người ấy đơn giản chỉ bằng những nhận định thông thường như thế rất dễ dẫn đến kết quả sai lạc.
Tuy nhiên trong mắt tôi Tsukimori chỉ là một cô gái bình thường, khi cô hành xử như một người chị lớn trong tang lễ của cha mình, và khi cô đứng trơ như phỗng trước màn hình ghi những lời trối trăn của mẹ, hay có khi đó chỉ là cảm nghĩ của tôi cũng nên.
Chẳng phải cô ấy đã từng nói giết người là phương thức “bất cẩn và ngu xuẩn” hay sao? Thông minh như Tsukimori - hơn bất kỳ ai tôi từng biết - cô ấy sẽ không bao giờ - dù trong bất kỳ trường hợp nào - phải trông cậy vào việc giết người. Ít nhất tôi cũng không thể giải thích được tại sao cô ấy phải làm điều đó.
Cuối cùng tôi không thể nhìn Tsukimori như một ai đó đã từng giết người được.
Những ngày không có Tsukimori Youko lại tiếp tục.
Ngày đầu tiên trôi qua bình yên. Đến ngày thứ hai, lớp học bắt đầu xôn xao, ai nấy đều lo lắng cho sự an toàn của Tsukimori.
Không ngoài dự đoán, tâm điểm chú ý của bọn bạn là tôi vì hai chúng tôi cùng làm việc tại một quán cafe. Và như đã định, tôi cứ vờ như không biết.
Rồi chuyện gì xảy ra? Giả thiết nối tiếp giả thiết, để rồi cuối cùng biến thành tin đồn. Thế là cả trường rộ lên chuyện về Tsukimori vào ngày thứ ba.
Bạn ấy nhập viện vì bệnh cúm chuyển biến xấu. Có người bắt cóc và bạn ấy đang bị giam giữ. Bạn ấy đang quay dở một bộ phim ở Hollywood. Một chàng hoàng tử bạch mã xiêu lòng ngay từ cái nhìn đầu tiên và đưa bạn ấy đến đất nước của anh ta để làm lễ cưới. Những tin đồn như vậy cứ nhan nhản. Tôi chỉ có thể mỉm cười khô khốc.
No comments
Post a Comment