ÁNH TRĂNG - CHƯƠNG 30 - NATSUKI MAMIYA - LIGHT NOVEL

ÁNH TRĂNG


 Tác giả: NATSUKI MAMIYA 
Thể loại: Light Novel 
Nguồn: diendanlequydon.com
Bản dịch của Hako-chan  và Shindo

CHƯƠNG 30: NƯỚC CAM VÀ RƯỢU VANG 7



 “Hình như nhà cậu có chuyện, thôi tớ về đây, không làm phiền cậu nữa,” 

Tôi vội nói:

 “ Câu này chắc là hợp với tớ hơn… Nhưng thấy cậu như vậy, làm sao tớ có thể bỏ mặc mà đi chứ? Hơn nữa, tớ cũng không muốn nghĩ đến phản ứng của Mirai-san nếu biết tớ bỏ cậu lại đây.”

Trước nhận định thẳng thừng của tôi, Tsukimori đáp: 

“Cái mặt kì quặc này của cậu cũng đáng yêu ghê ấy chứ.”

Tôi có thể nghe giọng cô ấy gần ngay sau, ra chừng rất hài lòng.

Tưởng là mình lại bị trêu chọc, tôi lập tức tìm một lời phản bác thỏa đáng. Nhưng khi nghe cô ấy nhỏ giọng , “… Cảm ơn,” và những ngón tay lạnh nắm chặt lấy tay mình, tôi còn phàn nàn gì được.


Khu dân cư tối tăm và lạnh lẽo không thấy đến một bóng người. Cơn mưa không dứt khiến tôi chợt có cảm giác cô lập, dù Tsukimori đang ở cạnh bên.

Chúng tôi vội vã chạy lên những bậc thang dài như một triền dốc đến ngôi nhà ở cuối chặng đường — căn biệt thự với thiết kế hình học đặc trưng hoàn toàn khác biệt với những kiến trúc xung quanh.

Trên đường đi Tsukimori đã thử gọi về nhà và gọi vào di động của mẹ rất nhiều lần, nhưng đáp lại chỉ là tiếng máy phát lời nhắn. Có lẽ vì lo lắng, tôi đoán là vậy, mà Tsukimori không còn ném những nhận xét bông đùa với tôi nữa.

Điều hổ thẹn là tôi chẳng thể tìm được lời nào để an ủi cô ấy.

Tôi theo Tsukimori vào nhà, bên trong im lặng tột cùng.

Phía cuối hành lang chìm trong bóng tối. Tình huống khẩn cấp khiến cho khung cảnh giống như bọn tôi vừa lạc vào một sơn động quỷ dị.

Khi tôi cởi giày ở trước cửa, Tsukimori nói,

 “…Cậu sẽ bị cảm mất. Đợi chút, để tớ lấy khăn.”

Nhanh nhẹn bước qua hành lang tối, cô nàng mau mắn bật vài công tắc trên tường. Ngôi nhà dần thấy lại ánh sáng.

Tôi bước khẽ đến phòng khách, và đợi Tsukimori ở đó.

Nhìn vào những đồ nội thất bố trí hệt như lúc tôi đến chơi lần trước. Vẫn lặng thinh và khiến thính giác ta mẫn cảm hơn. Nghĩ lại thì, đêm đó bọn tôi chỉ có một mình.

Có lẽ lần này cũng như vậy.

Chẳng ai ở đây cả. Trực giác nhắc tôi như vậy ngay vừa khi đặt chân vào nhà.

À, tất nhiên vẫn có khả năng mẹ Tsukimori ngã bất tỉnh ở đâu đó, nhưng theo những gì Tsukimori nói khi quay lại, “Khi mình đi lấy khăn có nhìn qua vài nơi, nhưng không thấy gì. Chắc bà đi rồi…” , thì quả thực mẹ cô ấy không ở nhà.

“Chỉ mong là bà không bị tai nạn gì…”

Tôi mỉm cười khi thấy Tsukimori trầm tư.

“Nhưng có lẽ không có chuyện gì đâu, chắc mẹ cậu chỉ thấy chán đi làm vì trời mưa thôi.”

“Ý cậu là bà tự ý nghỉ làm?”

“Ừ, tớ cũng từng nghĩ đến việc trốn khỏi việc học và chỗ làm rồi đạp xe đi đây đó, trong những ngày đẹp trời ấy.”

Đang lúc tôi thấy tức cười với câu nói của mình.

“Hi vọng là thế.”

Nhờ cô ấy cười, tôi đỡ phải tự trách mình.

“Có khi nào mẹ cậu để lại lời nhắn? Ví dụ như một mảnh giấy bảo bà đi đâu hay đang làm gì chẳng hạn?”

“Nói cũng phải. Để mình tìm thử.”

Tsukimori gật đầu hoan hỉ trước gợi ý của tôi. Hẳn là cô nàng đã lấy lại bình tĩnh.

Tôi lặng lẽ đi theo cô ấy tới nhà bếp.

Dù cảm thấy có lỗi vì lợi dụng lúc Tsukimori lo lắng cho an toàn của mẹ, tôi không hề có ý định bỏ lỡ dịp may hiếm có để điều tra nhà cô ấy.

Trước mắt tôi là một căn bếp trang nhã với tông màu vàng.

“Quả không hổ là giảng viên dạy nấu ăn,” Tôi đưa ra vài lời nhận xét khi thấy chiếc tủ lạnh to tướng cùng hàng đống nguyên liệu và đồ làm bếp lạ mắt.

“Căn bếp được làm ở Ý, nếu mình nhớ không lầm.”

Trong khi Tsukimori tìm quanh bếp, tôi chẳng biết làm gì nên xem qua một trong những quyển sách nấu ăn của mẹ cô ấy.

Tôi không hi vọng tìm được lời nhắn. Nếu tìm thấy cũng tốt. Cơ bản tôi chỉ muốn tìm ra thứ gì liên quan đến công thức sát nhân thôi.

Ví dụ như — một chút thông tin mới về công thức ấy.

Dù biết là không nên, nhưng quả thực tôi thấy rất thú vị với tình huống này. Nó giống như khi ta làm thám tử điều tra hay thăm dò một cái hang để tìm kho báu vậy.

“Hình như không có gì ở đây. Có khi nào ở trong phòng của bà…?” Tsukimori thất vọng nói rồi trở ra, tôi vẫn lặng lẽ theo sau.

Cô ấy mở cửa một căn phòng ở hành lang. Ngay lập tức, tôi có thể ngửi thấy mùi nước hoa khá nặng.

Trên tường dán giấy trắng, một tấm màn ren, một bàn trang điểm đặt ở góc tường và một chiếc tủ nhỏ với vô số đồ trang điểm. Ắt hẳn đây là phòng của mẹ Tsukimori.

“Cậu rất thân với mẹ, phải không?”

“Ừ, cũng không tệ.”

Trên chiếc bàn trang trí hình hoa đặt cạnh giường, có thể thấy vài khung ảnh, tất cả đều chụp Tsukimori cùng mẹ.

“Cha mẹ cậu ngủ riêng à?”

Chỉ có một chiếc giường trong phòng – loại một người nằm.

“Mình luôn nghĩ thế này là đương nhiên, nhưng thường thì vợ chồng ngủ chung một giường, nhỉ? Chắc là thế. Có lẽ do cả hai đều có lịch làm việc riêng, nên mình nghĩ như vầy sẽ tiện hơn.”

“Ở chỗ tớ, cha mẹ ngủ chung trên một giường lớn, tuy có hòa thuận hay không chưa rõ. Nhưng cứ mỗi sáng mẹ tớ lại mắng “Ông giành chăn hoài làm giữa đêm là tôi phải dậy,” thì chắc là ổn thôi.”

Cô ấy cười nồng ấm trong lúc nghe tôi nói.

“Cha mẹ cậu thật tuyệt.”

Và tôi mặt không chút thay đổi đáp lại, “Họ chỉ bình thường thôi.”

“Tớ không muốn ở trong phòng phụ nữ lâu quá,” tôi nói rồi mau đi ra đợi bên ngoài. Thực ra là tôi khó chịu vì mùi nước hoa.

Tôi hỏi Tsukimori đang tìm trên bàn trang điểm: “Phòng bố cậu đâu?”

Không thể nói là tôi không có động cơ riêng.

“Ở ngay đối diện đây thôi.”

Và tôi cũng không chối rằng đây chỉ là cớ để điều tra nhà cô ấy một mình.

“Chúng ta nên chia nhau ra tìm thì hơn. Để tớ sang đó xem thử.”

Nhưng quả thực là tôi cũng có hảo ý, ít nhất là muốn giúp Tsukimori khi thấy cô ấy cư xử chín chắn đến vậy.

“Vậy thì tốt quá. Nhưng phòng ông giờ bụi lắm. Mẹ con tớ cứ để vậy từ khi ông qua đời…” Tsukimori đáp, hơi chút băn khoăn.

“Không sao đâu,” tôi trả lời rồi bước sang phòng đối diện.

Ấn tượng đầu tiên của tôi là nó trông như một thư viện.

Tất cả sách trên một bên tường đều là về kiến trúc, tôi nhận ra nhờ liếc qua gáy của chúng. Trên bàn làm việc màu bạc là một chồng sách dày cùng một chiếc PC. Hai bên có hai chiếc điện thoại không dây. Tôi đoán bố Tsukimori dùng nơi này để làm việc lẫn nghiên cứu.

Đúng như Tsukimori nói, mỗi bước của tôi đều để lại dấu chân trên sàn vì bụi. Trên khung cửa sổ cũng bám đầy bụi.

Tôi chợt dừng lại. Dường như tôi nghe thấy tiếng gì đó.

Theo lời Tsukimori, căn phòng này đã bỏ hoang từ lâu. Thế nhưng vẫn có một tiếng rè rè nhỏ như tiếng muỗi vẳng trong tai tôi.

Là tiếng một cây quạt mini.

Đứng trước bàn làm việc, tôi nhận ra PC đang mở, dù ở trong trạng thái chờ. Tôi bèn bấm thử một phím.

“— Tsukimori.”

Ngay khi nhìn vào màn hình, tôi liền gọi cô ấy.

Tsukimori chạy từ phòng bên sang, đảo mắt rồi hỏi, “Gì vậy?”

“Xem này,” Tôi chỉ vào màn hình.

Quả nhiên mẹ cô ấy đã để lại lời nhắn.

“Thế này là…,” Tsukimori lẩm bẩm, kinh ngạc, rồi chỉ im lặng nhìn vào màn hình, như thể thời gian đã dừng lại. Âm thanh duy nhất vang lên tron căn phòng là tiếng mưa đập vào cửa sổ, và tiếng quạt máy tính quay đều đặn.

Khi đó, tôi chẳng biết làm gì khác ngoài việc từ một bên đứng nhìn gương mặt buồn khổ mà vẫn xinh đẹp của cô ấy.

Tên mẹ của Tsukimori được đánh lên công cụ “Notepad” trên máy, cùng với dòng chữ ngắn ngủi:

"Mẹ xin lỗi."

Đêm đó, tôi không về nhà cho đến tận ba giờ khuya, trên một xe cảnh sát.

No comments

Powered by Blogger.