ÁNH TRĂNG - CHƯƠNG 29 - NATSUKI MAMIYA - LIGHT NOVEL

ÁNH TRĂNG


 Tác giả: NATSUKI MAMIYA 
Thể loại: Light Novel 
Nguồn: diendanlequydon.com
Bản dịch của Hako-chan  và Shindo

CHƯƠNG 29: NƯỚC CAM VÀ RƯỢU VANG 6



“Vậy thì tớ sẽ hỏi đến chuyện khác —”

Tôi thận trọng chạm vào mảnh giấy gấp tư bên trong túi quần bên tay trái.

“— Giả dụ như trên đời có một kế hoạch tội ác vô cùng hoàn hảo, cậu sẽ làm gì?”

Tôi vẫn luôn mang theo công thức sát nhân ấy bên mình.

Ngay sau đó, Tsukimori đáp lại câu hỏi của tôi bằng một tiếng cười trong như chuông ngân.

“Hỏi hay lắm. Quả thực, mình sẽ xem xét đến giết người như một phương thức thực hiện mục tiêu, nếu có thể đạt được tội ác hoàn hảo. Nhưng trong trường hợp đó, …” Với một nụ cười tựa như vầng trăng khuyết đầy bỡn cợt rất hợp ý thích của tôi, cô ấy nói tiếp, “mình sẽ không bao giờ viết ra một kế hoạch có thể trở thành bằng chứng sau này. Nếu kế hoạch tạo nên tội ác hoàn hảo lại trở thành thứ khiến nó thất bại thì chẳng phải rất nực cười sao. Tốt nhất nên hoạch định sẵn trong đầu thôi.”

Suy nghĩ một lúc, Tsukimori lẳng lặng thêm vào, “… ý của mình là, nếu tội ác đó không ai có thể phát hiện, đâu cần quan tâm nó được trù tính sẵn hay chỉ là tình cờ nghĩ ra chứ, phải không?”

Tình cảnh trước mắt tôi vượt xa khả năng tôi tưởng tượng được. Nó khiến tôi ngỡ rằng mình đang nằm mộng giữa ban ngày.

“Thứ xác định một tội ác hoàn hảo là kết quả nó tạo ra. Dù kế hoạch có hoàn hảo đến đâu, tất cả sẽ chấm dứt nếu ai đó phát hiện ra được. Nói cách khác, bất kể một kế hoạch vụng về đến đâu, nó sẽ đưa đến một tội ác hoàn hảo nếu không ai phát hiện.”

Đột nhiên, tôi nhận thấy mình đang run lên.

“Nhưng cậu không nghĩ  là con người sẽ mắc sai phạm? Loài người là sinh vật chẳng hề hoàn mỹ. Cho dù quá trình hoàn toàn thuận lợi, người ta vẫn phạm sai lầm vào phút cuối. Thế nên mình nghĩ rốt cuộc mọi chuyện sẽ do người thực hiện nó quyết định.”

Tôi không run vì lạnh, hay do thời tiết ngày một xấu đi, và cũng chẳng phải vì cô ấy khiến tôi sợ.

“Nói tóm lại, theo suy nghĩ của riêng mình mà nói, điều kiện tối quan trọng cho một tội ác hoàn hảo chẳng phải ở kế hoạch hoàn hảo hay cách thực hiện hoàn hảo, mà nhờ vào một con người hoàn hảo—”

Có lẽ tôi run lên vì phấn khích. Vì dường như cảm xúc tôi đang tăng vọt trước từng lời của Tsukimori.

Cô ấy lại cười khúc khích.

“Thật đáng cười, nhỉ? Cũng chỉ là một lý thuyết thiếu thực tiễn nữa của mình thôi, rốt cuộc làm gì có ai hoàn hảo. Nhưng tất nhiên những người điều tra án mạng cũng là con người thôi, nên vẫn sẽ có sai phạm ở phía họ. Nhưng mình vẫn nghĩ là không thể thực hiện được một tội ác hoàn hảo, trừ phi có một chuỗi những thành công cực kỳ ngẫu nhiên.”

VậyThìLàmSaoMìnhCóThểGiếtBốMìnhChứNonomiyaKun?

Chắc là tính cách quái đản đang đùa bợt với tôi, vì tôi không khỏi nghĩ rằng đây là điều cô ấy đang tuyên bố.

Thế nên tôi đã lắc đầu thật mạnh.

“Không đúng.”

Tôi quay sang và nhìn thẳng vào cặp mắt to tròn kia. ‘Tại sao?” cô ấy hỏi, lại với một nụ cười trăng gió, ánh mắt chiếu ngược lại hình ảnh của tôi.

“Cậu nói dối. Cậu bảo không ai trên đời này hoàn hảo ư? — Tớ biết ở gần đây có một người đấy.”

Tsukimori không hỏi “Ai thế?” mà chỉ khẽ gật đầu “Ra vậy.”

Nhức đầu thật chứ. Chẳng phải muốn tôi ngừng mà không được sao!

Tất cả là lỗi của Tsukimori Youko, làm tôi nói nhiều hơn mức bình thường, và làm tim tôi nhói lên đầy háo hức.

Tại sao những lần trò chuyện cùng cô ấy đều quá sức thú vị chứ?

Hay là tôi thấy vui vì những chủ đề kỳ quặc — nhưng nếu đối phương không phải Tsukimori, liệu nó có đáng giá như vậy không?

Một mặt, tôi thường bị bực mình vì cách xử sự của Tsukimori, mặt khác, sâu trong tim tôi là niềm mong đợi được tiếp xúc cùng cô ấy.

Thế này điều chúng tôi nói đến có còn ý nghĩa gì không? Tiếp xúc với cô ấy, có phải tôi muốn tìm kiếm cảm giác hồi hộp đến từ công thức sát nhân mà khi trước tôi chẳng có được? Liệu đó là lý do mà tôi — một cách vô ý thức — tiếp tục bước trên dây treo mà không đạt đến kết luận?

Tôi đang sợ phải thức giấc và trở lại với hiện thực nhàm chán, nếu tôi chất vấn cô ấy về công thức sát nhân?

Tôi không hành động vì điều trượng nghĩa. Tất cả chỉ là sự hứng thú, tò mò và khao khát được hiểu thêm về Tsukimori.

Vậy thì điều tôi muốn là một mối dây liên hệ với con người đầy mê hoặc tên Tsukimori Youko.

Tuy nhiên, tôi đồng thời lại muốn biết chắc rằng cô ấy có giết bố mình hay không. Trong lòng tôi luôn tồn tại điều mâu thuẫn ấy.

— Phải. Có lẽ tôi sẽ tiến thêm một bước gần hơn với Tsukimori

Tôi khao khát được thấy một mặt khác của cô ấy, mà chưa ai từng biết đến.

Đèn xanh trên đèn cột giao thông bắt đầu nhấp nháy. Chẳng biết chúng tôi đón ánh đèn đỏ thứ mấy nữa rồi.

Cơn mưa không hề có dấu hiệu yếu đi, vẫn lấy tiết tấu đều đều gõ xuống mặt đường. Tuy nhiên dòng người hướng đến trạm xe đã thưa dần cùng nhiệt độ đang hạ dần trên phố.

Lấy lại hơi, tôi không muốn cô ấy nhận ra sự phấn khích của mình. Rồi tôi với ngón tay vào túi, chuẩn bị lấy ra thứ bên trong.

— Tôi đã quyết định sẽ hỏi cô ấy về cái công thức.

Nhưng đột nhiên Tsukimori từ phía trước ôm chầm lấy tôi. Các ngón tay tôi vẫn để trong túi quần, chẳng dứt ra được.

“…Mình lạnh,” Cô nàng thì thầm, phát ra một làn hơi trắng trước khi tôi kịp giật mình cất tiếng.

Cặp mắt cô ấy ngân ngấn nước nhìn lên, mái tóc dài lại ướt đẫm, toàn thân thả lỏng tựa vào người tôi đầy gợi cảm, đôi môi xinh như đang đón chờ một nụ hôn nồng ấm.

Cảm giác mềm mại từ phía sau bộ đồng phục của cô ấy vẫn còn đó, nhưng quả thật Tsukimori đang lạnh đi.

Là lỗi của tôi khi để cô ấy nói chuyện lâu khi bị ướt vì trời mưa, nhưng tôi cũng không điên hay rành chuyện yêu đương đến mức chủ động ôm một cô gái giữa bao cặp mắt xung quanh chỉ vì thế.

Tôi đặt tay lên vai Tsukimori, muốn tách ra khỏi cô ấy, nhưng cô nàng lập tức lắc đầu và bướng bỉnh nói “Không!” rồi lại ôm tôi chặt hơn nữa. Trái ngược với thái độ trẻ con ấy, cơ thể cô ấy đủ trưởng thành để khiến tôi có vài cảm xúc khó nói bên trong mình.

Cũng vào lúc đó, tôi cảm nhận được sự rung động giữa ngực Tsukimori (đang ép vào người tôi).

“Khó lắm mới được không khí thế này mà…”

Làm mặt tiếc nuối, cô nàng lấy điện thoại trong túi áo. Quả có hơi nhột khi cô ấy dùng nó trong tư thế này.

Tôi rời tay đi và đút lại vào túi quần. Cảm hứng của tôi trôi tuột hết cả nhờ cú điện thoại “chính xác” ấy.

“… Vâng. Youko đây ạ.”

Biểu hiện của cô ấy nghiêm trọng đi ngay khi bắt đầu nghe điện.

“…mẹ cháu? Không, cháu chưa nghe nói gì cả. Khi cháu đi học sáng nay bà vẫn ở nhà.”

Càng nghe, gương mặt cô ấy càng xấu đi. Tôi không biết người gọi nói về chuyện gì, nhưng chắc chắn chẳng phải tin gì tốt.

“…Vâng. Cháu hiểu rồi. Cháu sẽ về. Ừ. Có gì cháu sẽ gọi chú ngay.”

Cô ấy ngắt máy rồi thở dài mệt mỏi.

“Chuyện gì vậy?” Tôi hỏi.

Tsukimori mắt ướt đẫm nhìn tôi vài giây, ngập ngừng.

“… hôm nay mẹ mình nghỉ không phép ở trường dạy nấu ăn,” cuối cùng cô ấy cũng trả lời, “Bà chưa bao giờ làm vậy. Vì thế một giảng viên ở đó thấy lo và gọi cho mình.”

“Có khi nào mẹ cậu bị ốm?”

Tôi đáp lại bằng vài lời an ủi.

“Mình không biết nữa… Chú ấy bảo đã gọi số điện thoại ở nhà mình vài lần, và cả di động của mẹ nữa. Vì không liên lạc được nên chú ấy mới gọi số con gái bà để hỏi chuyện…”

Cô ấy dừng giữa chừng và ngẫm nghĩ, hai hàng mi dài chau lại.

“Mau về thôi.”

Tôi nắm tay Tsukimori rồi kéo cô ấy về hướng trạm xe, tay cô nàng lạnh ngắt.

“…Ơ?”


No comments

Powered by Blogger.