ÁNH TRĂNG - CHƯƠNG 28 - NATSUKI MAMIYA - LIGHT NOVEL
ÁNH TRĂNG
Tác giả: NATSUKI MAMIYA
Thể loại: Light Novel
Nguồn: diendanlequydon.com
Bản dịch của Hako-chan và Shindo
Bản dịch của Hako-chan và Shindo
CHƯƠNG 28: NƯỚC CAM VÀ RƯỢU VANG 5
“Ồ, Nonomiya-kun hôm nay cũng triết lý ghê ha?
Mình thích nét mặt trầm tư này lắm!”
Tsukimori hỏi lại bằng giọng ướt át đến lạ,
như thể không chỉ mái tóc mà cả giọng nói của cô ấy cũng đẫm nước mưa.
“Có phải
tại hôm nay mưa suốt không nhỉ? Mưa xuống sẽ dễ khiến người ta thấy sầu não, phải
không nào? Có khi nó còn làm ta muốn thử những việc mình ít nghĩ tới, như đọc một
quyển sách lạ chẳng hạn.”
“Nói cũng phải, nếu bảo hôm nay tớ cư xử không như bình thường, có thể là do trời mưa.”
Lời của cô ấy làm tôi không khỏi nghĩ rằng lựa chọn của mình không phải ngẫu nhiên, mà bởi vì thời tiết.
“Dù thế nào, tớ cũng muốn nghe ý kiến của cậu.”
Đệm nền cho câu chuyện của chúng tôi là âm thanh lách tách khi những giọt mưa rơi lên dù, tiếng lốp xe chạy qua làm bắn nước lên vệ đường, cùng nhịp đập của từng mạch máu trong tôi.
“Xem nào—”
Khi Tsukimori gạt những sợi tóc vướng trên má, mùi hương hoa hồng khẽ phảng phất trong không trung.
“— Có lẽ bởi vì họ thích làm thế.”
Giọng cô ấy hoàn toàn lạnh nhạt.
“… Vì họ thích thế? Vậy thôi sao? Cậu nghĩ thế là đủ để giết người à?”
Tôi bị câu trả lời chắc chắn là nói-cho-có của cô nàng chọc giận.
“Không phải vậy đâu.”
“Ý cậu là gì? Trừ phi thiên tài là cậu chịu giải thích thêm, chứ người thường như tớ chịu, chả hiểu.”
“Ôi đừng giận mà. Mình là thực tình nghĩ như vậy, không phải nói chơi đâu!”
Tsukimori khẽ nhún vai khi thấy tôi quay đầu nhìn chằm chằm cô ấy.
“Cậu thấy đấy, mình nghĩ trong hầu hết trường hợp, chẳng hạn như hận thù hay mâu thuẫn tình cảm, mọi vấn đề có thể được giải quyết mà không cần phải sát hại nhau, tất nhiên là trừ những vụ giết người để lấy tiền bảo hiểm.”
Đèn giao thông đã chuyển màu xanh. Cả biển dù đủ sắc thái lại bắt đầu lục đục di chuyển, cuối cùng chỉ còn lại chiếc màu đỏ chúng tôi đang dùng.
“Dù có là báo thù hay hóa giải oán hận trong lòng, cậu không nghĩ rằng vẫn còn rất nhiều cách hiệu quả hơn giết người sao?”
Tuy khó lòng nghĩ được một phương pháp như thế, tôi lại dám chắc Tsukimori có thể nghĩ ra chúng.
“Kẻ nào dám xuống tay giết người cũng đều phải nhận báo ứng, dẫu đó có là sự trừng trị của luật pháp hay bởi dư luận xã hội. Người ta thường nói “ác giả ác báo”, mình nghĩ đối với việc giết người cũng vậy. Thế nên theo mình giết người chỉ là hành động lỗ mãng và ngu ngốc. Tuy có thể gọi nó là “sự nông nổi” hoặc “kích động”, nhưng suy cho cùng vẫn phụ thuộc vào trạng thái tâm lý – một dạng như ‘thấy thích mà làm’ ấy,” “Với mình, tất cả những điều không hợp lẽ thường đều xuất phát từ trạng thái tâm lý”, cô nàng lại nói thêm.
“Như lời cậu, mọi vụ giết người có lẽ đều là những hành động chẳng có ý nghĩa gì thật.”
Tôi đồng tình với ý kiến của Tsukimori, thậm chí tôi còn khâm phục cô ấy. Nhưng chắc hẳn cũng vì thế mà giây phút thoải mái lạ kỳ này có phần không thỏa đáng.
Thoạt trông, cách thể hiện rất trật tự chặt chẽ của Tsukimori tạo ra cảm giác từ một học sinh kiểu mẫu. Thế nhưng, khi nghĩ kỹ lại, nãy giờ cô ấy chỉ nói đến một điều duy nhất – phương thức để đạt được mục tiêu.
Đơn giản hơn, cô ấy chỉ nói rằng nếu so sánh giết người như một thủ đoạn nhằm đạt được điều gì đó, ít nhiều nó cũng là phương thức hiệu quả.
Chẳng phải thế có nghĩa rằng cô ấy không hoàn toàn bài xích việc giết người?
“Nhưng cậu cũng phải thừa nhận là sẽ có ngoại lệ, đúng không?”
Từ góc nhìn này, tôi không thể thấy toàn bộ biểu hiện của Tsukimori, chỉ đại khái thấy được khóe miệng cô ấy.
“…Ví dụ như?”
Miệng cô ấy đang khẽ cười.
Chúng tôi cùng nép vào khoảng đất tròn bên dưới cây dù nhỏ, xung quanh là màn đêm và gió mưa vây hãm.
Dù con phố có tràn ngập mọi loại âm thanh và sắc thái, đám đông qua lại cũng chẳng màng ngừng nghỉ, tôi vẫn cảm thấy tất cả rất xa vời, tựa như hai chúng tôi đang ở một mình trong một buồng thang máy giữa đêm.
“Ví dụ như, khi cậu có thể giết người mà không ai phát hiện.”
Nguyên nhân của hiện tượng trên là do tôi. Chính tôi đã đóng kín thế giới xung quanh mình.
Lúc này, Tsukimori Youko là thứ duy nhất tồn tại bên trong thế giới ấy.
“Cậu nói rõ hơn được không? Mình e là mấy cái suy nghĩ kì quặc của cậu không phù hợp với người bộc trực như mình.”
Tsukimori chỉ nhún vai trêu tôi.
“Tớ muốn nói đến một kế hoạch giết người mà tất cả đều cho là tai nạn, và chỉ người biết nội tình mới gọi nó là một ‘tội ác hoàn hảo’, dạng dạng thế.”
Giải thích xong, tôi nín thở đợi Tsukimori trả lời.
“— Nói cũng đúng. Nếu là một tội ác hoàn hảo, tất nhiên sẽ khác hoàn toàn với việc giết người không chủ đích. Người đó nhất định sẽ phải bình tĩnh xử lý mọi tình huống nếu muốn đạt đến mức hoàn hảo.”
Chủ đề thảo luận của chúng tôi chỉ bàn đến tính tiện dụng và hiệu quả — do đó vấn đề như đạo đức và luân lý đều bị gạt qua một bên.
“Nhưng lực lượng cảnh sát của chúng ta không phải rất có danh tiếng sao? Tớ nghe nói ngành khoa học pháp y cũng phát triển rất nhiều so với trước kia. Không phải trên thực tế thì chẳng hề có thứ gọi là ‘tội ác hoàn hảo’ ?”
Tsukimori cười, tỏ rõ ẩn ý về một đề tài phi sự thật.
Chính lúc đó tôi đã tìm ra một lí do khả dĩ cho cảm giác kỳ lạ mình vừa nhận thấy.
Cuộc nói chuyện của chúng tôi rõ ràng chẳng có lấy nửa gram lãng mạn, nhất là với hai thiếu niên cùng nép mình dưới một tán ô giữa phố. Thế mà tôi lại bị cuốn hút vào nó, ắt hẳn là vì tính cách của tôi.
Sự sống còn của một người xa lạ chẳng có nghĩa lý gì với tôi. Cùng lắm tôi chỉ thấy tò mò khi ai đó chết. Không, câu trả lời chính xác nhất chỉ có thể là tò mò.
Tôi hiểu rất rõ cách nghĩ quái đản của mình.
Nhưng còn cô ấy?
Liệu Tsukimori Youko đa tài phẩm hạnh chấp nhận một cuộc thảo luận phi đạo đức như vậy? Với người bao dung và luôn tươi cười như cô ấy, giấu đi sự khó chịu vì lịch sự không hẳn là không thể.
Thế nhưng, tôi không nghĩ cô ấy phản bác nó.
Tại sao ư? Vì tôi cảm giác rằng, cô ấy cũng giống tôi, rất thích nói về những chủ đề kì quặc như vậy.
“Nói cũng phải, nếu bảo hôm nay tớ cư xử không như bình thường, có thể là do trời mưa.”
Lời của cô ấy làm tôi không khỏi nghĩ rằng lựa chọn của mình không phải ngẫu nhiên, mà bởi vì thời tiết.
“Dù thế nào, tớ cũng muốn nghe ý kiến của cậu.”
Đệm nền cho câu chuyện của chúng tôi là âm thanh lách tách khi những giọt mưa rơi lên dù, tiếng lốp xe chạy qua làm bắn nước lên vệ đường, cùng nhịp đập của từng mạch máu trong tôi.
“Xem nào—”
Khi Tsukimori gạt những sợi tóc vướng trên má, mùi hương hoa hồng khẽ phảng phất trong không trung.
“— Có lẽ bởi vì họ thích làm thế.”
Giọng cô ấy hoàn toàn lạnh nhạt.
“… Vì họ thích thế? Vậy thôi sao? Cậu nghĩ thế là đủ để giết người à?”
Tôi bị câu trả lời chắc chắn là nói-cho-có của cô nàng chọc giận.
“Không phải vậy đâu.”
“Ý cậu là gì? Trừ phi thiên tài là cậu chịu giải thích thêm, chứ người thường như tớ chịu, chả hiểu.”
“Ôi đừng giận mà. Mình là thực tình nghĩ như vậy, không phải nói chơi đâu!”
Tsukimori khẽ nhún vai khi thấy tôi quay đầu nhìn chằm chằm cô ấy.
“Cậu thấy đấy, mình nghĩ trong hầu hết trường hợp, chẳng hạn như hận thù hay mâu thuẫn tình cảm, mọi vấn đề có thể được giải quyết mà không cần phải sát hại nhau, tất nhiên là trừ những vụ giết người để lấy tiền bảo hiểm.”
Đèn giao thông đã chuyển màu xanh. Cả biển dù đủ sắc thái lại bắt đầu lục đục di chuyển, cuối cùng chỉ còn lại chiếc màu đỏ chúng tôi đang dùng.
“Dù có là báo thù hay hóa giải oán hận trong lòng, cậu không nghĩ rằng vẫn còn rất nhiều cách hiệu quả hơn giết người sao?”
Tuy khó lòng nghĩ được một phương pháp như thế, tôi lại dám chắc Tsukimori có thể nghĩ ra chúng.
“Kẻ nào dám xuống tay giết người cũng đều phải nhận báo ứng, dẫu đó có là sự trừng trị của luật pháp hay bởi dư luận xã hội. Người ta thường nói “ác giả ác báo”, mình nghĩ đối với việc giết người cũng vậy. Thế nên theo mình giết người chỉ là hành động lỗ mãng và ngu ngốc. Tuy có thể gọi nó là “sự nông nổi” hoặc “kích động”, nhưng suy cho cùng vẫn phụ thuộc vào trạng thái tâm lý – một dạng như ‘thấy thích mà làm’ ấy,” “Với mình, tất cả những điều không hợp lẽ thường đều xuất phát từ trạng thái tâm lý”, cô nàng lại nói thêm.
“Như lời cậu, mọi vụ giết người có lẽ đều là những hành động chẳng có ý nghĩa gì thật.”
Tôi đồng tình với ý kiến của Tsukimori, thậm chí tôi còn khâm phục cô ấy. Nhưng chắc hẳn cũng vì thế mà giây phút thoải mái lạ kỳ này có phần không thỏa đáng.
Thoạt trông, cách thể hiện rất trật tự chặt chẽ của Tsukimori tạo ra cảm giác từ một học sinh kiểu mẫu. Thế nhưng, khi nghĩ kỹ lại, nãy giờ cô ấy chỉ nói đến một điều duy nhất – phương thức để đạt được mục tiêu.
Đơn giản hơn, cô ấy chỉ nói rằng nếu so sánh giết người như một thủ đoạn nhằm đạt được điều gì đó, ít nhiều nó cũng là phương thức hiệu quả.
Chẳng phải thế có nghĩa rằng cô ấy không hoàn toàn bài xích việc giết người?
“Nhưng cậu cũng phải thừa nhận là sẽ có ngoại lệ, đúng không?”
Từ góc nhìn này, tôi không thể thấy toàn bộ biểu hiện của Tsukimori, chỉ đại khái thấy được khóe miệng cô ấy.
“…Ví dụ như?”
Miệng cô ấy đang khẽ cười.
Chúng tôi cùng nép vào khoảng đất tròn bên dưới cây dù nhỏ, xung quanh là màn đêm và gió mưa vây hãm.
Dù con phố có tràn ngập mọi loại âm thanh và sắc thái, đám đông qua lại cũng chẳng màng ngừng nghỉ, tôi vẫn cảm thấy tất cả rất xa vời, tựa như hai chúng tôi đang ở một mình trong một buồng thang máy giữa đêm.
“Ví dụ như, khi cậu có thể giết người mà không ai phát hiện.”
Nguyên nhân của hiện tượng trên là do tôi. Chính tôi đã đóng kín thế giới xung quanh mình.
Lúc này, Tsukimori Youko là thứ duy nhất tồn tại bên trong thế giới ấy.
“Cậu nói rõ hơn được không? Mình e là mấy cái suy nghĩ kì quặc của cậu không phù hợp với người bộc trực như mình.”
Tsukimori chỉ nhún vai trêu tôi.
“Tớ muốn nói đến một kế hoạch giết người mà tất cả đều cho là tai nạn, và chỉ người biết nội tình mới gọi nó là một ‘tội ác hoàn hảo’, dạng dạng thế.”
Giải thích xong, tôi nín thở đợi Tsukimori trả lời.
“— Nói cũng đúng. Nếu là một tội ác hoàn hảo, tất nhiên sẽ khác hoàn toàn với việc giết người không chủ đích. Người đó nhất định sẽ phải bình tĩnh xử lý mọi tình huống nếu muốn đạt đến mức hoàn hảo.”
Chủ đề thảo luận của chúng tôi chỉ bàn đến tính tiện dụng và hiệu quả — do đó vấn đề như đạo đức và luân lý đều bị gạt qua một bên.
“Nhưng lực lượng cảnh sát của chúng ta không phải rất có danh tiếng sao? Tớ nghe nói ngành khoa học pháp y cũng phát triển rất nhiều so với trước kia. Không phải trên thực tế thì chẳng hề có thứ gọi là ‘tội ác hoàn hảo’ ?”
Tsukimori cười, tỏ rõ ẩn ý về một đề tài phi sự thật.
Chính lúc đó tôi đã tìm ra một lí do khả dĩ cho cảm giác kỳ lạ mình vừa nhận thấy.
Cuộc nói chuyện của chúng tôi rõ ràng chẳng có lấy nửa gram lãng mạn, nhất là với hai thiếu niên cùng nép mình dưới một tán ô giữa phố. Thế mà tôi lại bị cuốn hút vào nó, ắt hẳn là vì tính cách của tôi.
Sự sống còn của một người xa lạ chẳng có nghĩa lý gì với tôi. Cùng lắm tôi chỉ thấy tò mò khi ai đó chết. Không, câu trả lời chính xác nhất chỉ có thể là tò mò.
Tôi hiểu rất rõ cách nghĩ quái đản của mình.
Nhưng còn cô ấy?
Liệu Tsukimori Youko đa tài phẩm hạnh chấp nhận một cuộc thảo luận phi đạo đức như vậy? Với người bao dung và luôn tươi cười như cô ấy, giấu đi sự khó chịu vì lịch sự không hẳn là không thể.
Thế nhưng, tôi không nghĩ cô ấy phản bác nó.
Tại sao ư? Vì tôi cảm giác rằng, cô ấy cũng giống tôi, rất thích nói về những chủ đề kì quặc như vậy.
No comments
Post a Comment