ÁNH TRĂNG - CHƯƠNG 27 - NATSUKI MAMIYA - LIGHT NOVEL
ÁNH TRĂNG
Tác giả: NATSUKI MAMIYA
Thể loại: Light Novel
Nguồn: diendanlequydon.com
Bản dịch của Hako-chan và Shindo
Bản dịch của Hako-chan và Shindo
CHƯƠNG 27: NƯỚC CAM VÀ RƯỢU VANG 4
Usami chỉ thẳng vào mũi tôi.
“Nhưng sẽ có một ngày tớ khiến cậu phải thừa nhận thích tớ! Nhất định là thế!”
Sự e thẹn của cô ấy đã bay biến mất, nhường chỗ cho sự tự tin thường ngày.
Thế nhưng, tôi đã nhận ra đầu ngón tay của cô ấy đang khẽ run lên.
Cô bé trông như loài vật đáng yêu Usami luôn khó xử trước những việc tôi dễ dàng làm được, nhưng cũng có lúc cô ấy làm được những việc mà tôi chỉ dám mơ tới.
Và lời tỏ tình của cô ấy cũng giống như thế.
Dù có hơi nói quá, nhưng tôi đã kính phục Usami. Cô ấy sở hữu những đặc điểm mà tôi luôn khao khát vì không thể có được.
Giờ đây, trông Usami ấn tượng hơn lúc nào hết, khiến tôi muốn ôm cô ấy vào lòng.
Nhưng tôi lại cố tình cư xử theo hướng khác.
“Thú vị thật. Cậu hãy cố hết sức nhé!” tôi nói, làm mặt không mấy ấn tượng. “Nhưng để tớ nhắc nè: đừng tưởng tớ sẽ dễ dàng đổ gục trước cô gái như cậu!”
“Cậu nói cái gì? Nhớ đấy nhé!”
“Ừ thì nhớ.”
“Tức thật! Rồi tớ sẽ trở thành người phụ nữ tuyệt vời nhất cho cậu xem!”
Tôi đâu còn cách nào khác. Sau cùng thì tôi là cái tên “không đơn giản” đã nghĩ Usami đang giận là đáng yêu nhất trên đời.
Thế là tôi lại đi đến kết luận như cũ: chắc chắn tôi sẽ vui mừng nếu chọn cô ấy.
Và, cũng vào lúc ấy, tôi cũng hiểu rõ rằng vẫn còn một người nữa luôn ở trong tâm trí mình.
Ngày hôm sau, trời mưa rả rích không ngớt ngay từ sáng sớm.
Tình cảm của tôi đối với cô gái ấy vẫn đang dao động không rõ phương hướng. Nói là yêu cũng chẳng đơn giản như vậy, mà bảo rằng mến mộ cũng không phải.
Đây là lần đầu tiên trong đời mà đến tình cảm của bản thân tôi cũng không hiểu được. Nhưng nếu đây là cái giá phải trả cho cuộc sống vô vị trước giờ, dù có gặp phải đôi chút khó chịu tôi vẫn chấp nhận.
Và tất nhiên, công thức sát nhân chính là cỗ máy hãm phanh của thứ cảm xúc này.
Tôi không hề ghét con gái có chút cảm giác thần bí, nhưng nếu người đó cố giấu một bí mật vượt qua luân thường đạo lý, ngay cả tôi cũng phải thấy
Tỉ như — về một án mạng.
Thật không dễ để chấp nhận một người bị tình nghi đã giết ai đó. Không chỉ bởi vì vấn đề đạo đức, mà người ta còn tự bài xích đối tượng được nhắc đến, cũng vì sợ rằng mình sẽ là nạn nhân kế tiếp.
Dù thế nào, vẫn còn đó một phương pháp giải quyết tình trạng này.
Thực ra nó rất đơn giản: tôi chỉ cần trực tiếp hỏi xem cô ấy có giết người hay không.
Nếu câu trả lời là “Không”, tôi có thể cười trừ xóa bỏ vọng tưởng điên rồ của mình rồi ném tờ công thức sát nhân đã bị nhàu nát vào thùng rác và có được cuộc sống yên bình thường ngày tốt đẹp hơn trước. Một cuộc sống kích thích, với Tsukimori Youko.
Thành quả như vậy không phải đã quá đủ sao? Đòi hỏi thêm nữa sẽ trở thành kẻ tham lam mất. Tham quá hóa dại, ông bà ta vẫn bảo thế.
Nhưng, lỡ như câu trả lời là “Ừ, mình đã giết người đấy.” thì sao?
Thoạt tiên tôi nghĩ đến việc nội dung trong công thức sát nhân trùng hợp với nguyên nhân dẫn đến cái chết của bố Tsukimori. Dù không đến mức vọng tưởng như tôi đi nữa, bất cứ ai thấy hai sự kiện này phơi bày ra trước mắt cũng phải kết luận rằng công thức sát nhân chính là kế hoạch để giết bố cô ấy.
Hơn nữa, cũng rất bình thường nếu xem tác giả của công thức đó là hung thủ.
Tôi dời mắt xuống phía vai. Ở ngay đó là dải tóc đen ánh chảy xuôi theo một đường cong tuyệt mỹ.
Như thể chơi đùa trên chiếc tàu lượn, một giọt mưa từ từ lăn dài trên mái tóc mượt mà ấy để rồi bắn trở lại thinh không nhuộm sắc xám.
Cảm nhận số mệnh của mình rồi cũng giống như giọt mưa kia, tâm tình tôi có đôi chút nặng nề.
Dường như đã nhận ra ánh mắt của tôi, cô gái quay đầu lại, dùng nụ cười như-thể-người-chị-gái-ân-cần và “Ưm?” một tiếng.
“Mình dựa sát vào chút nữa nhé? Nếu không sẽ ướt mất.” Rồi cô nàng vui vẻ tựa vào người tôi, hệt như các đôi tình nhân thường làm. Và tất nhiên, bộ ngực đầy đặn ấy đang khẽ khàng “nương mình” bên khuỷu tay tôi.
Đúng là quỷ quyệt mà! Ắt hẳn quyến rũ tôi là điều thích chí lắm đây.
Nhưng quả thật tôi đã hết cách. Trời đang mưa, mà chúng tôi chỉ có một cây dù, thế thì còn phương án nào khác? Vậy nên khoảng cách giữa bọn tôi có hơi “gần” hơn thường ngày.
Tuy nhiên, tôi vẫn nghi là cô ấy còn một cây gấp trong túi. Ai mà tin người luôn chu đáo như vậy lại để quên dù chứ.
Chẳng cần phải nói, chỉ có một cô gái trong số những người tôi quen làm được chuyện này.
Tsukimori Youko.
Chúng tôi vừa tan ca xong, và đang cùng đi đến trạm xe gần quán. Dẫn cô ấy đến trạm xe đã trở thành nhiệm vụ hằng ngày của tôi từ sau lúc cô ấy nói có kẻ rình trộm mình.
Sau hôm đó, Tsukimori đã nói, “Mình thấy rất an tâm khi có cậu đi cùng. Nếu cậu không phiền, kể từ mai cậu lại dẫn mình về nữa nhé?”
Đương nhiên là tôi từ chối ngay tắp lự, “Không, phiền thật mà,” nhưng ngặt nỗi lúc đó chúng tôi đang ở phòng nghỉ, và nhờ thế tôi đã phải đối đầu với toàn bộ nhân viên, dẫn đầu bởi Mirai-san: “Coi nào, nhận lời đi!”
Sau đó tôi cố thỏa hiệp “Vậy đưa cô ấy đến trạm xe là được chứ gì!” , và cuối cùng đã thành công. Thật là khó hiểu mà!
Thế nhưng đời cũng lắm chuyện khó đoán trước. Điều may mắn cho tôi là quãng đường đến trạm xe trở thành thời điểm lý tưởng để nói chuyện riêng với Tsukimori.
Đợi đến lúc đèn giao thông chuyển sang màu đỏ, tôi mở đầu bằng “Khi xem tin tức tối hôm qua, bỗng dưng tớ lại nghĩ — tại sao người ta phải giết người?”
Thực ra tôi nào có xem tin tức đêm hôm trước. Nhưng thế nào lại chẳng có một hay hai tin về án mạng, xã hội thời nay mà.
No comments
Post a Comment