ÁNH TRĂNG - CHƯƠNG 26 - NATSUKI MAMIYA - LIGHT NOVEL

ÁNH TRĂNG


 Tác giả: NATSUKI MAMIYA 
Thể loại: Light Novel 
Nguồn: diendanlequydon.com
Bản dịch của Hako-chan  và Shindo

CHƯƠNG 26: NƯỚC CAM VÀ RƯỢU VANG 3


“…Cứ nói đi.”

“À, ừm, Nonomiya… giờ cậu không có hẹn hò cùng ai, phải không?”

“Ừ.”

Usami rũ hai mắt xuống.

“Thế — c-cậu có đang thích ai không?”

 Cô ấy cúi đầu như đang hỏi mặt đất. Gương mặt Usami lúc này cứng lại, hai môi bĩu lên như chú vịt con.

Câu hỏi của cô ấy cũng không phải hiếm gặp. Ít nhất với tôi thì nó không phải vấn đề khó xử. Thường là vậy.

Thế nhưng trong đầu tôi lại hiện lên một cái tên, và câu trả lời dễ dàng ấy đã bị quên béng mất.

“…S-Sao cậu không nói gì?”

Thấy Usami sốt ruột, tôi liền tỉnh khỏi cơn mơ.

“… đó đã là câu hỏi thứ ba rồi!”

“Uwaa! Cậu lảng tránh vấn đề rồi! Vậy tức là có! Quả nhiên cậu đang thích ai đó!”

Tròn mắt, Usami hơi lùi lại một chút và trông vô cùng kinh ngạc. Tự dưng tôi lại muốn đẩy cô nàng xuống đất cơ!

“Ể? Ai vậy? Ai vậy? A! Là Youko-san, phải không? Chắc chắn là Youko-san!”

“Làm thế nào lại trở về điểm bắt đầu đây? Tốn hết mấy phút để làm gì vậy? Trả lại thời gian và công sức cho tớ đi!”

“Không thế thì còn ai nữa!”

“Làm sao cậu biết chắc như thế, hử?”

“Nhờ trực giác của phụ nữ!”

Câu trả lời ngay tắp lự này làm tôi thắc mắc chú khỉ này đang nói vớ vẩn gì đây, nhưng thực sự cô ấy là phụ nữ, nên tôi đành bó tay với thứ vũ khí có tên “trực giác phụ nữ” trước nay vẫn là bí ẩn với đàn ông.

Và trên hết, cái tên hiện lên trong đầu tôi quả đúng là Tsukimori Youko, thế thì làm sao tôi phủ nhận được!

“Tớ nghĩ ánh mắt Youko-san nhìn cậu rất khác biệt. Tớ biết, vì bọn tớ đã quen nhau lâu lắm rồi.”

 Sự bối rối ban nãy của Usami tan biến như chưa từng tồn tại.

“Dù chính cậu có phủ nhận đi nữa, tớ vẫn nghĩ cậu ấy thực sự có cảm tình với cậu.”

Usami vừa nói vừa nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc.

“… và tớ cũng rất hiểu cậu, Nonomiya ạ… Vì tớ vẫn luôn nhìn cậu mà…”

Đó là ánh mắt của một người đã ra được quyết định.

“Tớ nghĩ cậu chỉ chưa nhận ra thôi, nhưng cậu cũng xem cậu ấy là người đặc biệt… Tớ không biết giải thích sao, nhưng có lẽ sự tồn tại của hai cậu là đặc biệt đối với nhau. Giống như, thực ra cảm giác này xảy ra từ lâu rồi mà cậu chưa biết, và chỉ cần thúc đẩy một chút… cậu biết đó, tớ đã nghĩ “Mình phải nhanh chân lên!” nhưng lại thấy rằng như vậy quá ích kỷ. Thế nhưng, thay vì tỏ ra hiền lành rồi phải ân hận, tớ thà để bị chán ghét một lần còn hơn… tự làm theo ý mình và có thể nói thật lòng, cậu biết đó… vì vậy, umm…”

Usami vội vàng thêm câu,

 “Đ-Đợi tớ một chút,”

 Thở sâu vài hơi rồi lấy hết tinh thần đứng thẳng dậy nói:

“Tớ, Usami Chizuru, thích… cậu.”

Quả là kiểu tỏ tình vô cùng giống với cô ấy.

Có lẽ trên đời này sẽ không người nào thấy khó chịu khi nhận được lời tỏ tình ấy. Riêng tôi lại càng thích cô bé này hơn.

“Cảm ơn cậu,”

 Tôi nói lời cảm ơn như theo bản năng.

“Ể? Um, không có gì…?”

 Usami đáp lại, rõ ràng đang bối rối.

Tất nhiên tôi rất vui khi được tỏ tình vì tôi cũng thích cô ấy — một cô gái hoàn toàn trái ngược với mình.

Một làn gió nhè nhẹ thổi qua chúng tôi, như thể đã bị ngôi trường sừng sững làm yếu đi trên con đường của nó. Không khí sau phòng tập thanh bình đến độ sự náo nhiệt thường ngày cứ ngỡ chỉ là hư ảo.

Đột nhiên, Usami duỗi mình thật mạnh như một con mèo vừa thức giấc —

“NYAAAAAAAAAAH!”

— và hét lên thanh âm nghe như tiếng mèo kêu thảm thiết.

“Aah! Thoải mái quá! Thật mừng là được thổ lộ với cậu!”

Gương mặt cô ấy, thực sự, đang tỏa sáng.

“…Xin lỗi đã xen vào lúc ăn mừng thành tựu của cậu, nhưng giờ tớ nên làm gì đây?”

“Hm?”

“Tớ vẫn chưa trả lời cậu mà, đúng không?”

Tôi đã nghĩ mình sẽ phải chuyền lại quả bóng bộc trực của Usami, dù bằng bất cứ hình thức nào – ngay cả khi trái bóng có đi theo hướng cô ấy không mong muốn.

Ngay sau đó Usami bật cười như chú ếch con.

Quả thực tôi đã định tỏ ra quan tâm hết sức, nhưng có lẽ gắng làm những việc mà ta không quen thuộc chỉ mang đến tai hại mà thôi.

“…Cậu không cần miễn cưỡng đâu. Dù sao tớ cũng không trông đợi cậu trả lời. Ý tớ là, người được hỏi chính là cậu mà, phải không Nonomiya?”

Usami đang thì thầm. Vì cô ấy chỉ nhìn xuống đất, tôi không rõ biểu hiện cô nàng ra sao.

“Tớ chẳng biết thế nghĩa là gì, nhưng thôi giờ tớ sẽ sốc nhé.”

“… ngay từ khi nhập học ở đây, tớ đã để ý cậu, và từ lâu tớ đã biết cậu không hề đơn giản. Tớ sẽ không mong đợi câu trả lời thuận ý mình đâu!”

Niềm kiêu hãnh của tôi không cho phép thừa nhận rằng cô ấy đã nói trúng phóc.

“Nghe được đánh giá như vậy về mình thực sự làm tớ thấy phức tạp đây.”

Nhịn không được, tôi nhún vai. Hóa ra cảm giác không ngước đầu lên nổi là thế này sao.

“Nhưng cậu biết đấy…,” Usami lại mở lời, hai chân đung đưa, “tớ vẫn thích cậu, và không còn cách nào khác là phải cố hết mình!”

Lúc ấy, hai tai cô nàng đỏ ửng như cà chua chín vậy.

“Cậu cũng có sở thích kì ghê ha?”

“L-Là lỗi của ai chứ!” Usami, đang ngượng chín mặt, kháng nghị.

Ngay cả cá tính dễ xúc động và nôn nóng mà thường sẽ bị nghĩ là yếu điểm cũng cộng hưởng với sự ngay thẳng chân thật và luôn hết mình với mọi thứ của Usami, trở thành sự đáng yêu cực kỳ.

Nhìn Usami lúc này, tôi chợt nhớ đến câu:

“Có người từng nói con gái đang yêu chẳng thể nào cản được."

No comments

Powered by Blogger.