ÁNH TRĂNG - CHƯƠNG 25 - NATSUKI MAMIYA - LIGHT NOVEL
ÁNH TRĂNG
Tác giả: NATSUKI MAMIYA
Thể loại: Light Novel
Nguồn: diendanlequydon.com
Bản dịch của Hako-chan và Shindo
Bản dịch của Hako-chan và Shindo
CHƯƠNG 25: NƯỚC CAM VÀ RƯỢU VANG 2
May thật, chẳng ai nhận thấy những suy nghĩ
đang lởn vởn trong đầu tôi. Tôi không tin họ có thể thảnh thơi đùa giỡn nếu biết
được về công thức sát nhân.
Chẳng hề để tâm đến những phiền muộn của nạn
nhân, Tsukimori vui vẻ vẫy tay chào.
“Tạm biệt nhé, ông xã!”
Vậy thì tôi cũng nên trả lời cho tử tế chứ nhỉ.
“Tối này anh sẽ về trễ đó, em yêu!”
Sự bực bội khiến tôi phải đáp trả.
Dám chắc một tấm màn rầu rĩ đang trùm lên bộ dạng
của tôi khi bị bọn Kamogawa dắt đi mà chẳng thể kháng cự.
— Lúc đó, tôi nhận ra người bạn học mọi ngày vẫn
ồn ào là Usami lại trở nên im lặng từ đầu đến giờ.
Nhưng tôi không còn thời gian lo cho cô ấy vì
còn bận bịu đối phó với Tsukimori Youko, Kamogawa và những người khác.
Chà, khó có thể nói nếu lo cho cô ấy thì mọi
chuyện diễn ra sau giờ tan học hôm đó sẽ khác.
Tiết cuối kết thúc, tôi đang định về thì bị
Usami chặn lại với vẻ rụt rè khác thường, “…Nonomiya?”
“Chuyện gì vậy?”
“Ưm, tớ thấy… cậu và Youko-san dạo này trở nên
rất thân thiết…”
“Đâu quá mức bình thường nhỉ.”
Bực mình vì gặp phải một câu hỏi tương tự như
ban nãy, tôi có hơi lớn giọng.
Usami lập tức nhận ra tâm trạng tôi không tốt
và lại càng dè dặt.
“…nhưng… các cậu lúc nào cũng ở cạnh nhau.”
Đã chán chê với việc phải nói về Tsukimori,
tôi nhanh chóng đáp lại, “Đó là vì bọn tớ thường phải làm việc cùng nhau ở quán
và trên lớp. Có vậy thôi.” Tôi với lấy cặp rồi bước nhanh ra khỏi phòng.
Nhưng ngay sau đó Usami đã vượt lên trước và
chặn tôi lại.
“STOP!”
“Thôi nào, rốt cuộc có chuyện gì chứ?”
“Chuyện đó… hiện giờ… cậu có rảnh không?”
“Không.”
“C-Chỉ một lát thôi mà, thật đó!”
Có lẽ tôi lườm có hơi quá, Usami đảo mắt và
nhìn quanh khắp phòng như một chú khỉ con sợ sệt.
Tôi hít một hơi thật sâu — tất nhiên là trong
lúc cô ấy không nhận thấy.
“Còn tùy vào cậu muốn tớ làm gì nữa.”
Sau khi tôi tự kiểm điểm lại thái độ có phần
trẻ con của mình và tỏ ra nhượng bộ, cô nàng liền tỏ ra an tâm hơn hẳn.
Usami không có lỗi. Chỉ là tôi đã chán chịu cảnh
Tsukimori dắt mũi, cộng với việc vừa bị Kamogawa và đồng bọn “hỏi tội”. Nói đơn
giản, tôi chỉ giận cá chém thớt thôi.
Sau khi nhìn quanh, Usami thì thầm, “Ở đây
không tiện… chúng ta đến nơi khác nhé?”
Cũng không định từ chối dù cô ấy muốn tôi tới
đâu đi nữa, đơn giản là vì muốn bù đắp lỗi của tôi ban nãy, tôi lặng lẽ gật đầu.
“Thế chúng ta đi chưa…?”
Nhìn thần sắc khẩn trương và dáng đi thiếu tự
nhiên của Usami, tôi có hơi lo về yêu cầu của cô ấy. Nhưng dù sao cũng là
Usami, chắc cũng không phải thứ gì quá mức.
Tôi được dẫn tới phía sau phòng tập thể dục, lạ
lùng là một nơi đông người như thế hôm nay lại vô cùng vắng lặng.
“Vì sắp thi giữa kỳ nên các câu lạc bộ đều được
nghỉ một tuần.”
“Ra vậy.” Hai câu hỏi trong đầu tôi, về việc
phòng tập im ắng và sao Usami không tham gia hoạt động ngoại khóa, đều đã được
giải đáp. “Rồi! Thế cậu muốn nói với tớ chuyện gì?”
Ngồi xuống một góc tường phòng tập, tôi ghé
tai ra vẻ chăm chú lắng nghe.
Thường thì người ta dẫn nhau ra đây hầu như để
nói “Trông mày thật ngứa mắt!” và đánh nhau một trận. Nếu Usami thực sự có ý định
tương tự vậy, tôi sẽ thấy rất tức cười, nhưng đồng thời tôi cũng thầm mong là
không phải vậy, vì Usami với thể lực và phản xạ một vận động viên sẽ khiến tôi
chào thua mất. Ít nhất cũng nên là chuyện hòa bình một chút, nhé.
“…Chỉ là tiếp tục chuyện chúng ta vừa nói ban
nãy,” vừa nói, Usami vừa thỉnh thoảng liếc nhìn phản ứng của tôi, “Nonomiya… cậu,
và Youko-san, đang, um… hẹn hò, phải không?”
Tôi không thấy ngạc nhiên mấy. Mới lúc nãy đám
người của Kamogawa cũng hỏi tôi câu hỏi tương tự, dù họ còn chêm vào “Nếu đúng
như vậy thì chuẩn bị tinh thần bị làm thịt đi!” với ánh mắt hung tợn.
“Sao có thể chứ! Tất nhiên là không rồi!” tôi
cười cho qua, nhưng Usami vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc.
“Nh-Nhưng! Ngoài cậu ra, Youko-san không hề
thân thiết với bạn nam nào khác!”
“Chuyện đó tớ đã nói lúc nãy rồi, chỉ là bọn tớ
thường phải làm việc cùng nhau thôi.”
“Nhưng mà! Gần đây khi bọn tớ nói chuyện cậu ấy
cứ nhắc đến cậu suốt!”
“Cũng lí do trên thôi.”
“Nhưng… nhưng tại sao Youko-san lại hay nhìn cậu
khi đang nghe giảng?”
“…Mắc gì tớ biết? Cậu đi mà hỏi cô ta!”
Chuyện này đúng là mới đây.
“Mặc kệ nói thế nào, tớ vẫn thấy hai cậu rất
đáng ngờ! Chắc chắn luôn!”
“Rồi sao?”
“…Hơ? Sao là sao?”
Usami giật mình hỏi lại.
“Rốt cuộc cậu muốn tớ trả lời thế nào?”
Thấy được dấu hỏi to tướng hiện trên đầu
Usami, tôi liền phản công.
“Nếu tớ nói đang hẹn hò cùng Tsukimori là đủ để
cậu thỏa mãn chứ gì?”
“Không! Tuyệt đối không được!” Cô ấy vội hét lớn,
ngay sau đó liền lộ ra biểu hiện như muốn thốt lên “Chết rồi!”. “…Ah, đ-đúng là
dù tớ có phản đối, đây cũng là việc giữa hai cậu, nhưng, umm, ý tớ là, không phải
Youko-san là thần tượng của mọi người sao? N-Nên, cậu thấy đấy…”
Nếu không ai ngăn lại, cái kiểu biện hộ không
đầu đuôi này sẽ kéo dài không dứt mất.
“Usami.”
Vỗ xuống nền xi măng ở bên cạnh, tôi ra dấu bảo
cô ấy “Ngồi đi”. Usami ngoan ngoãn ngồi xuống, ngượng ngùng nghịch đuôi tóc của
mình.
“Thật sự thì không có chuyện gì giữa tớ và
Tsukimori đâu,” nhìn thẳng vào mắt cô ấy, tôi quả quyết.
“Là vậy sao… không có gì ư…”
Usami liền tươi tỉnh lại, hệt như trẻ con được
kẹo. Người gì dễ đoán quá chừng!
Đó hẳn cũng là lí do tôi dễ dàng nhận ra cô ấy
có cảm tình với mình, dù không hề có trực giác mẫn tiệp như Mirai-san.
“Cậu hiểu ra là tốt rồi.”
Khi tôi định đứng lên, nghĩ rằng chuyện đã
xong, Usami nắm lấy thắt lưng của tôi.
“Tớ hỏi một chuyện nữa nhé?”
Ban đầu tôi còn định lờ đi, đứng dậy và xem phản
ứng của cô nàng thế nào, nhưng không hiểu sao lại chẳng thể nhấc mình lên nổi
và đành ngồi xuống.
No comments
Post a Comment