ÁNH TRĂNG - CHƯƠNG 24 - NATSUKI MAMIYA - LIGHT NOVEL
ÁNH TRĂNG
Tác giả: NATSUKI MAMIYA
Thể loại: Light Novel
Nguồn: diendanlequydon.com
Bản dịch của Hako-chan và Shindo
Bản dịch của Hako-chan và Shindo
CHƯƠNG 24: NƯỚC CAM VÀ RƯỢU VANG 1
Vẫn là
phòng học lớp tôi vào đầu tuần. Vừa thấy tôi, Tsukimori liền chào “Buổi sáng tốt
lành” kèm theo một nụ cười nồng nhiệt.
Mất vài giây ngập ngừng, tôi mau mắn đáp lại,
Mất vài giây ngập ngừng, tôi mau mắn đáp lại,
“Cậu cũng vậy,”
rồi bước vội đến bàn học
của mình.
Chẳng phải tôi muốn tỏ ra là tên nhát gan, nhưng tôi chẳng hề muốn đối đáp với Tsukimori ngay sớm thứ Hai. Nếu được, sẽ thật tốt nếu tôi giữ khoảng cách và tránh mặt cô ta một thời gian. Cứ nhìn gương mặt đó lại khiến tôi nhớ đến buổi tối thứ Sáu mà giờ đã thành thứ kí ức tôi muốn chôn đi càng sớm càng tốt.
Thế nhưng, chính những lúc như thế, Tsukimori mới trở thành cô gái chẳng biết suy đoán cảm nhận của người khác.
“Nonomiya-kun, cổ áo sơ mi cậu bị nhăn kìa,”
Chẳng phải tôi muốn tỏ ra là tên nhát gan, nhưng tôi chẳng hề muốn đối đáp với Tsukimori ngay sớm thứ Hai. Nếu được, sẽ thật tốt nếu tôi giữ khoảng cách và tránh mặt cô ta một thời gian. Cứ nhìn gương mặt đó lại khiến tôi nhớ đến buổi tối thứ Sáu mà giờ đã thành thứ kí ức tôi muốn chôn đi càng sớm càng tốt.
Thế nhưng, chính những lúc như thế, Tsukimori mới trở thành cô gái chẳng biết suy đoán cảm nhận của người khác.
“Nonomiya-kun, cổ áo sơ mi cậu bị nhăn kìa,”
tươi cười nói xong, Tsukimori đến đứng bên cạnh
tôi, tự nhiên như thể vị trí này đã là của cô nàng từ cả trăm năm trước, rồi
dùng những ngón tay thanh mảnh sửa lại cổ áo cho tôi.
Liếc xuống, tôi có thể thấy chiếc cổ trắng nõn của cô ta. Nó khiến tôi phải nhắm chặt mắt định thần.
Cổ áo tôi đâu có nhăn cơ chứ.
“Khi nào thì cậu lại đến nhà mình?”
Liếc xuống, tôi có thể thấy chiếc cổ trắng nõn của cô ta. Nó khiến tôi phải nhắm chặt mắt định thần.
Cổ áo tôi đâu có nhăn cơ chứ.
“Khi nào thì cậu lại đến nhà mình?”
Tsukimori thì thầm với cặp môi bóng bẩy.
Ra là muốn nhắc lại chuyện hôm đó đây.
“Thông minh như cậu chắc cũng hiểu sau chuyện tối hôm ấy thì chẳng ai muốn quay lại nhà cậu chứ nhỉ?”
Trong lúc tôi còn đang rối bời,
“Thứ Bảy tuần tới mình rảnh. Mẹ mình cũng lại về trễ hôm đó, bà có cuộc họp với hiệp hội,”
Cô vẫn cứ lờ cảm xúc của người khác đi như vậy sao…
“Cậu nghĩ tớ sẽ trả lời “Được” sao?”
“Thế cậu nghĩ mình muốn nhận được câu trả lời “Không” sao?”
“Có lẽ tớ phải nói cho rõ, vì dường như cậu hơi chậm hiểu nếu mọi việc không đúng ý mình.”
Dí sát mũi mình gần mũi cô ta, tôi tuyên bố thẳng thừng:
“Đừng hòng thấy tớ tới đó lần nữa!”
Ra là muốn nhắc lại chuyện hôm đó đây.
“Thông minh như cậu chắc cũng hiểu sau chuyện tối hôm ấy thì chẳng ai muốn quay lại nhà cậu chứ nhỉ?”
Trong lúc tôi còn đang rối bời,
“Thứ Bảy tuần tới mình rảnh. Mẹ mình cũng lại về trễ hôm đó, bà có cuộc họp với hiệp hội,”
Cô vẫn cứ lờ cảm xúc của người khác đi như vậy sao…
“Cậu nghĩ tớ sẽ trả lời “Được” sao?”
“Thế cậu nghĩ mình muốn nhận được câu trả lời “Không” sao?”
“Có lẽ tớ phải nói cho rõ, vì dường như cậu hơi chậm hiểu nếu mọi việc không đúng ý mình.”
Dí sát mũi mình gần mũi cô ta, tôi tuyên bố thẳng thừng:
“Đừng hòng thấy tớ tới đó lần nữa!”
Để tăng phần hiệu quả, tôi thêm vào một nụ cười
đúng-kiểu-Tsukimori.
“Cậu không việc gì phải xấu hổ.”
Nhưng nụ cười của người sáng tạo ra nó lại chẳng hề mảy may rung động.
“Lúc nào cậu cũng cư xử ngu ngốc hết, có biết không?”
“Còn cậu bao giờ cũng ăn nói kỳ quặc hết nhỉ?”
Ai nhìn vào chắc sẽ tưởng bọn tôi thân thiết lắm, đứng cạnh nhau và lại còn tươi cười nữa chứ.
“Không phải Youko-san và Nonomiya rất giống… vợ chồng mới cưới… sao?”
Và tất nhiên sẽ không thể thiếu những nhận xét lệch lạc, với biểu hiện lẫn giọng điệu chẳng mấy vui vẻ. Nhân tiện, người nói câu vừa nãy là Usami Chizuru.
Không rõ mặt một chú cá nóc ra làm sao, nhưng chắc cũng không khác gương mặt của Usami lúc ấy, chằm chằm nhìn hai chúng tôi với cằm chống lên bàn và hai má phùng lên như trái bóng.
Usami quả là một cô gái đặc biệt. Tôi dám chắc chẳng có bao nhiêu người trông dễ thương đến vậy khi nổi giận.
Trong khi tôi còn đang say mê liếc nhìn thái độ của Usami, Tsukimori liền ngượng ngùng nói, “Cậu nghe rõ không? Hệt như vợ chồng mới cưới!”
“Đùa thế không cười nổi đâu.”
Nếu Tsukimori có thể đỏ mặt phản ứng như vậy, dù chỉ là nửa phần tôi cũng sẽ phải cân nhắc và thừa nhận
“Cậu không việc gì phải xấu hổ.”
Nhưng nụ cười của người sáng tạo ra nó lại chẳng hề mảy may rung động.
“Lúc nào cậu cũng cư xử ngu ngốc hết, có biết không?”
“Còn cậu bao giờ cũng ăn nói kỳ quặc hết nhỉ?”
Ai nhìn vào chắc sẽ tưởng bọn tôi thân thiết lắm, đứng cạnh nhau và lại còn tươi cười nữa chứ.
“Không phải Youko-san và Nonomiya rất giống… vợ chồng mới cưới… sao?”
Và tất nhiên sẽ không thể thiếu những nhận xét lệch lạc, với biểu hiện lẫn giọng điệu chẳng mấy vui vẻ. Nhân tiện, người nói câu vừa nãy là Usami Chizuru.
Không rõ mặt một chú cá nóc ra làm sao, nhưng chắc cũng không khác gương mặt của Usami lúc ấy, chằm chằm nhìn hai chúng tôi với cằm chống lên bàn và hai má phùng lên như trái bóng.
Usami quả là một cô gái đặc biệt. Tôi dám chắc chẳng có bao nhiêu người trông dễ thương đến vậy khi nổi giận.
Trong khi tôi còn đang say mê liếc nhìn thái độ của Usami, Tsukimori liền ngượng ngùng nói, “Cậu nghe rõ không? Hệt như vợ chồng mới cưới!”
“Đùa thế không cười nổi đâu.”
Nếu Tsukimori có thể đỏ mặt phản ứng như vậy, dù chỉ là nửa phần tôi cũng sẽ phải cân nhắc và thừa nhận
“Hóa ra cô ta cũng có điểm dễ thương đấy chứ.”
Đáng tiếc
là Tsukimori Youko không phải loại người dễ đoán biết đến vậy.
Ngay sau đó, mắt cô nàng cong lại thành hai vầng trăng lưỡi liềm. Ác ma đã giáng trần rồi sao. Tôi có thể thấy cái đuôi đen dài có chóp mũi tên từ sau lưng Tsukimori.
“Ông xã, mừng anh về nhà. Anh muốn đi tắm không? Hay anh muốn… em trước?”
Nói rồi, cô nàng cười khúc khích ra chiều thích chí.
Với những ai không biết bản chất thực của con người này, hẳn cô ta phải trông như một cô gái ngây thơ vừa thành công với trò đùa đầu đời.
“… Đây mới đúng là khó cười nổi.”
Thế nhưng, dưới bất kì phương diện nào mà nói, trò đùa của cô ta với tôi vẫn chỉ là ác mộng. Một trong số những lí do là có một anh chàng không thể nhịn nổi một khi chủ đề xoay quanh Tsukimori Youko.
“Này! Nonomiya!”
À vâng, đứng đó chính là Kamogawa, với vẻ mặt như giám quan từ địa ngục trỗi dậy.
“Đương nhiên ông chọn đi tắm, đúng không? Thường người ta sẽ chọn đi tắm, đúng không?”
Điều khiến tôi thêm đau đầu là, lúc nào cũng có một cơ số nam sinh hăng hái ủng hộ cái tên hâm ấy,
Ngay sau đó, mắt cô nàng cong lại thành hai vầng trăng lưỡi liềm. Ác ma đã giáng trần rồi sao. Tôi có thể thấy cái đuôi đen dài có chóp mũi tên từ sau lưng Tsukimori.
“Ông xã, mừng anh về nhà. Anh muốn đi tắm không? Hay anh muốn… em trước?”
Nói rồi, cô nàng cười khúc khích ra chiều thích chí.
Với những ai không biết bản chất thực của con người này, hẳn cô ta phải trông như một cô gái ngây thơ vừa thành công với trò đùa đầu đời.
“… Đây mới đúng là khó cười nổi.”
Thế nhưng, dưới bất kì phương diện nào mà nói, trò đùa của cô ta với tôi vẫn chỉ là ác mộng. Một trong số những lí do là có một anh chàng không thể nhịn nổi một khi chủ đề xoay quanh Tsukimori Youko.
“Này! Nonomiya!”
À vâng, đứng đó chính là Kamogawa, với vẻ mặt như giám quan từ địa ngục trỗi dậy.
“Đương nhiên ông chọn đi tắm, đúng không? Thường người ta sẽ chọn đi tắm, đúng không?”
Điều khiến tôi thêm đau đầu là, lúc nào cũng có một cơ số nam sinh hăng hái ủng hộ cái tên hâm ấy,
“Nói đi nào!”
“Nếu không chọn đi tắm… ông biết chuyện gì sẽ xảy ra chứ?”
Cả đám nhìn nhau rồi cùng-một-lúc nở nụ cười thân thiện đến chết người. Thật là buồn nôn quá đi.
“Ừm, là đấng mày râu, đương nhiên tớ sẽ chọn—”
Chọn gì là quyền của tôi, đúng không nào? Kamogawa và mấy tên đó chẳng có quyền ý kiến.
“—đương nhiên là chọn ăn cơm trước rồi, phải không?”
Nhưng tôi không ưa hai từ “rắc rối”.
“Lựa chọn tốt đấy, Nonomiya-kun!”
“Ông hiểu là tôi vui rồi, Kamogawa.”
“Thế chúng ta qua bên kia rồi ông giải thích lại mọi chuyện từ từ ha?”
“… Hiện giờ tôi chẳng biết dùng từ gì để diễn tả cảm nghĩ của mình cả.”
Thế là một khoảng thời gian vô vị sẽ bắt đầu, với một vòng lặp khi tôi bị tra hỏi rằng
“Nếu không chọn đi tắm… ông biết chuyện gì sẽ xảy ra chứ?”
Cả đám nhìn nhau rồi cùng-một-lúc nở nụ cười thân thiện đến chết người. Thật là buồn nôn quá đi.
“Ừm, là đấng mày râu, đương nhiên tớ sẽ chọn—”
Chọn gì là quyền của tôi, đúng không nào? Kamogawa và mấy tên đó chẳng có quyền ý kiến.
“—đương nhiên là chọn ăn cơm trước rồi, phải không?”
Nhưng tôi không ưa hai từ “rắc rối”.
“Lựa chọn tốt đấy, Nonomiya-kun!”
“Ông hiểu là tôi vui rồi, Kamogawa.”
“Thế chúng ta qua bên kia rồi ông giải thích lại mọi chuyện từ từ ha?”
“… Hiện giờ tôi chẳng biết dùng từ gì để diễn tả cảm nghĩ của mình cả.”
Thế là một khoảng thời gian vô vị sẽ bắt đầu, với một vòng lặp khi tôi bị tra hỏi rằng
“Có
phải ông đang hẹn hò với Tsukimori không?”
rồi phải trả lời
“Làm gì có chuyện
đó!”
và cứ thế.
No comments
Post a Comment