ÁNH TRĂNG - CHƯƠNG 21 - NATSUKI MAMIYA - LIGHT NOVEL
ÁNH TRĂNG
Tác giả: NATSUKI MAMIYA
Thể loại: Light Novel
Nguồn: diendanlequydon.com
Bản dịch của Hako-chan và Shindo
Bản dịch của Hako-chan và Shindo
CHƯƠNG 21: ÁC MỘNG NGỌT NGÀO 3
“Chính là vậy đấy. Đàn ông con trai sao có thể bỏ một cô gái đang lo lắng lại
một mình chứ.”
“Nhưng đây là nhà cậu cơ mà.”
“Cậu nghĩ bọn rình trộm để tâm đến chuyện này sao?”
“Làm thế quái nào tớ biết một tên rình trộm nghĩ gì? Mà ngay từ đầu, tớ chẳng thể biết cậu có thật sự bị theo dõi hay không.”
“Đáng tiếc thật,” Tsukimori khẽ thở dài, “cậu chẳng thể chiều ý mình một chút sao, Nonomiya-kun?”
“Chính tớ mới phải nói thế. Lúc nào cậu cũng buộc tớ làm theo ý cậu!” Tôi lập tức phản bác lại. Tất nhiên tôi chẳng thể chấp nhận để đối phương nói ra hết những gì mình nghĩ trong đầu.
Một lúc sau, cô ta lẩm bẩm bằng một giọng quá lớn để gọi là độc thoại: “…Mình có nên trao đổi với Mirai-san về chuyện với Nonomiya-kun không nhỉ…”
Tôi suýt phun hết trà đang uống.
“… đó là lời đe dọa phải không?”
Tôi hầm hầm nhìn Tsukimori.
“Mình đâu còn cách nào khác. Nếu đã không làm được thì tìm vài lời khuyên từ bạn nữ lớn tuổi hơn như Mirai-san chẳng phải là bình thường sao?”
Tsukimori lấy gối che hết nửa khuôn mặt như thể muốn tránh ánh mắt của tôi.
“Tìm Mirai-san để hỏi chuyện tình ái chả khác nào đi hỏi ác quỷ đường đến địa ngục.”
“So sánh hay lắm.”
Tsukimori chúi mũi vào chiếc gối ôm rồi cười khúc khích.
“Không đùa đâu. Vấn đề này liên quan đến chuyện sống chết đấy!”
Tôi gần như đau đầu khi nghĩ đến cảnh Mirai-san đang khoái trá trêu chọc mình. Chắc chắn tôi sẽ phải giã từ những ngày thanh bình nhưng bận rộn khi làm việc trong quán, vì Mirai-san sẽ không ngừng hỏi han về chuyện của tôi với Tsukimori.
“Mình không ngại để mọi người trong quán biết chuyện của chúng ta đâu. Mình không thích giữ bí mật.”
“Mình cậu không ngại thôi.”
Tsukimori có thể đã quen với việc trở thành trung tâm dư luận, nhưng tôi thì không. Chỉ nghĩ đến việc khiến mọi người nhìn chằm chằm vào mình đã khiến tôi rét run.
Vai trò thoải mái của người quan sát vẫn hợp với tôi nhất. Người ta nhất thiết phải “giữ lấy vị trí của mình”.
“Nếu phải nói thật, mình thậm chí còn định bày tỏ cùng cậu trước mặt mọi người.”
“Ờ thì cậu giỏi lôi kéo những người khác về phe mình mà, phải không?” tôi nói bằng giọng chua chát nhất có thể.
“Chắc đó là tính tốt bẩm sinh của mình nhỉ.” Tsukimori phản đòn không mấy khó khăn.
“Chứ không phải cậu là kẻ chuyên mưu toan, đóng kịch và nếu cần nói tóm gọn lại, là cực kỳ xấu tính sao. Mọi người chỉ toàn bị bề ngoài xinh đẹp của cậu đánh lừa mà không thấy cả rừng gai nhọn bên trong.”
“Cậu nghĩ mình xinh sao? Thật như trong mộng ấy!”
“Không thấy còn ‘cả rừng gai nhọn’ phía sau à?”
“Nguyên tắc của mình là chẳng để tâm đến những chuyện giả tưởng.”
Với vẻ mặt nghiêm nghị kia, tôi không nghĩ cô ta nói đùa. Thật chẳng còn gì để nói.
Nhưng lạ thay, tôi cũng nhận ra một cô gái quyến rũ như Tsukimori ắt sẽ cần đến loại thần kinh thép như thế.
“Cậu uống thêm tách nữa nhé?” Cầm ấm trà bằng sứ trên tay, Tsukimori khẽ cúi đầu, mỉm cười hệt như một quý bà.
“Phiền cậu.”
Tôi đưa tách trà cho cô ta, thầm giơ tay đầu hàng trong lòng.
Chờ thêm chút nữa xem thử mưu đồ của tiểu ác ma này là thế nào vậy.
Ba mươi phút sau.
“Hôm nay mẹ cậu về trễ nhỉ,” tôi mở miệng hỏi Tsukimori đang ngồi đối diện.
“Ừ, bà bảo sẽ về muộn.”
“Vậy là khoảng mấy giờ?”
“Hm… Chắc gần mười giờ thì phải?”
“Vậy chỉ còn ba mươi phút nữa đúng không?”
Dù việc hai người chúng tôi cô nam quả nữ ở cùng một chỗ mà chẳng làm gì khiến tôi khó chịu, nhưng chịu thêm ba mươi phút nữa cũng không sao, tôi bèn thả mình vào sofa.
Tsukimori lẩm bẩm, “À, chính xác là khoảng hai mươi bốn tiếng nữa thôi.”
Tôi bật dậy khỏi sofa, chằm chằm nhìn cô ta. Tsukimori vẫn thản nhiên đọc lướt qua một cuốn tạp chí thời trang.
“Thế là sao?”
“Mẹ mình tham gia chuyến du lịch do công ty tổ chức và đến mai mới về.”
“— Cậu lừa tớ?”
Đến tôi còn phải ngạc nhiên trước ngữ điệu trầm trọng của mình.
“Mình có thành thật bảo cậu là bà sẽ về trễ mà.”
“Vậy mà tính là thành thật hở?! Tớ về đây,” tôi mạnh bạo đáp lại, đứng dậy và hướng ra cửa. Hầu hết lí do khiến tôi tức giận là vì đã tự chui vào bẫy của cô ta.
Trong nháy mắt, cánh tay tôi bị một vật mềm mại chiếm lấy. Tsukimori đã ôm chầm lấy tay tôi.
“… Xin cậu, đừng bỏ mình lại. Mình sợ lắm!”
Cái kiểu nài nỉ của cô ta cùng cảm giác mềm mại trên tay làm tôi dao động.
Sự mềm yếu như vậy hoàn toàn không giống với Tsukimori thường ngày. Dù cô ta cố ý làm để cám dỗ tôi đi nữa, với bản năng bảo vệ của phái mạnh, chiêu này lại cực kỳ hiệu quả.
Nhưng lý trí của tôi đã làm nguội lại thứ hiện thực nồng nhiệt này, giúp tôi tránh khỏi quyết định sai lầm.
“Trò dụ dỗ của cậu không có tác dụng với tớ đâu! Hơn nữa, thế này chẳng công bằng chút nào. Tớ chưa từng đồng ý hẹn hò cùng cậu.”
Một trai một gái ở cùng trong căn phòng vắng lặng — còn tình tiết nào cám dỗ hơn thế. Quả thực, là một thằng con trai tuổi này, tôi cũng rất tò mò với những chuyện sẽ diễn ra, nhất là khi đối phương là Tsukimori Youko.
“Nhưng đây là nhà cậu cơ mà.”
“Cậu nghĩ bọn rình trộm để tâm đến chuyện này sao?”
“Làm thế quái nào tớ biết một tên rình trộm nghĩ gì? Mà ngay từ đầu, tớ chẳng thể biết cậu có thật sự bị theo dõi hay không.”
“Đáng tiếc thật,” Tsukimori khẽ thở dài, “cậu chẳng thể chiều ý mình một chút sao, Nonomiya-kun?”
“Chính tớ mới phải nói thế. Lúc nào cậu cũng buộc tớ làm theo ý cậu!” Tôi lập tức phản bác lại. Tất nhiên tôi chẳng thể chấp nhận để đối phương nói ra hết những gì mình nghĩ trong đầu.
Một lúc sau, cô ta lẩm bẩm bằng một giọng quá lớn để gọi là độc thoại: “…Mình có nên trao đổi với Mirai-san về chuyện với Nonomiya-kun không nhỉ…”
Tôi suýt phun hết trà đang uống.
“… đó là lời đe dọa phải không?”
Tôi hầm hầm nhìn Tsukimori.
“Mình đâu còn cách nào khác. Nếu đã không làm được thì tìm vài lời khuyên từ bạn nữ lớn tuổi hơn như Mirai-san chẳng phải là bình thường sao?”
Tsukimori lấy gối che hết nửa khuôn mặt như thể muốn tránh ánh mắt của tôi.
“Tìm Mirai-san để hỏi chuyện tình ái chả khác nào đi hỏi ác quỷ đường đến địa ngục.”
“So sánh hay lắm.”
Tsukimori chúi mũi vào chiếc gối ôm rồi cười khúc khích.
“Không đùa đâu. Vấn đề này liên quan đến chuyện sống chết đấy!”
Tôi gần như đau đầu khi nghĩ đến cảnh Mirai-san đang khoái trá trêu chọc mình. Chắc chắn tôi sẽ phải giã từ những ngày thanh bình nhưng bận rộn khi làm việc trong quán, vì Mirai-san sẽ không ngừng hỏi han về chuyện của tôi với Tsukimori.
“Mình không ngại để mọi người trong quán biết chuyện của chúng ta đâu. Mình không thích giữ bí mật.”
“Mình cậu không ngại thôi.”
Tsukimori có thể đã quen với việc trở thành trung tâm dư luận, nhưng tôi thì không. Chỉ nghĩ đến việc khiến mọi người nhìn chằm chằm vào mình đã khiến tôi rét run.
Vai trò thoải mái của người quan sát vẫn hợp với tôi nhất. Người ta nhất thiết phải “giữ lấy vị trí của mình”.
“Nếu phải nói thật, mình thậm chí còn định bày tỏ cùng cậu trước mặt mọi người.”
“Ờ thì cậu giỏi lôi kéo những người khác về phe mình mà, phải không?” tôi nói bằng giọng chua chát nhất có thể.
“Chắc đó là tính tốt bẩm sinh của mình nhỉ.” Tsukimori phản đòn không mấy khó khăn.
“Chứ không phải cậu là kẻ chuyên mưu toan, đóng kịch và nếu cần nói tóm gọn lại, là cực kỳ xấu tính sao. Mọi người chỉ toàn bị bề ngoài xinh đẹp của cậu đánh lừa mà không thấy cả rừng gai nhọn bên trong.”
“Cậu nghĩ mình xinh sao? Thật như trong mộng ấy!”
“Không thấy còn ‘cả rừng gai nhọn’ phía sau à?”
“Nguyên tắc của mình là chẳng để tâm đến những chuyện giả tưởng.”
Với vẻ mặt nghiêm nghị kia, tôi không nghĩ cô ta nói đùa. Thật chẳng còn gì để nói.
Nhưng lạ thay, tôi cũng nhận ra một cô gái quyến rũ như Tsukimori ắt sẽ cần đến loại thần kinh thép như thế.
“Cậu uống thêm tách nữa nhé?” Cầm ấm trà bằng sứ trên tay, Tsukimori khẽ cúi đầu, mỉm cười hệt như một quý bà.
“Phiền cậu.”
Tôi đưa tách trà cho cô ta, thầm giơ tay đầu hàng trong lòng.
Chờ thêm chút nữa xem thử mưu đồ của tiểu ác ma này là thế nào vậy.
Ba mươi phút sau.
“Hôm nay mẹ cậu về trễ nhỉ,” tôi mở miệng hỏi Tsukimori đang ngồi đối diện.
“Ừ, bà bảo sẽ về muộn.”
“Vậy là khoảng mấy giờ?”
“Hm… Chắc gần mười giờ thì phải?”
“Vậy chỉ còn ba mươi phút nữa đúng không?”
Dù việc hai người chúng tôi cô nam quả nữ ở cùng một chỗ mà chẳng làm gì khiến tôi khó chịu, nhưng chịu thêm ba mươi phút nữa cũng không sao, tôi bèn thả mình vào sofa.
Tsukimori lẩm bẩm, “À, chính xác là khoảng hai mươi bốn tiếng nữa thôi.”
Tôi bật dậy khỏi sofa, chằm chằm nhìn cô ta. Tsukimori vẫn thản nhiên đọc lướt qua một cuốn tạp chí thời trang.
“Thế là sao?”
“Mẹ mình tham gia chuyến du lịch do công ty tổ chức và đến mai mới về.”
“— Cậu lừa tớ?”
Đến tôi còn phải ngạc nhiên trước ngữ điệu trầm trọng của mình.
“Mình có thành thật bảo cậu là bà sẽ về trễ mà.”
“Vậy mà tính là thành thật hở?! Tớ về đây,” tôi mạnh bạo đáp lại, đứng dậy và hướng ra cửa. Hầu hết lí do khiến tôi tức giận là vì đã tự chui vào bẫy của cô ta.
Trong nháy mắt, cánh tay tôi bị một vật mềm mại chiếm lấy. Tsukimori đã ôm chầm lấy tay tôi.
“… Xin cậu, đừng bỏ mình lại. Mình sợ lắm!”
Cái kiểu nài nỉ của cô ta cùng cảm giác mềm mại trên tay làm tôi dao động.
Sự mềm yếu như vậy hoàn toàn không giống với Tsukimori thường ngày. Dù cô ta cố ý làm để cám dỗ tôi đi nữa, với bản năng bảo vệ của phái mạnh, chiêu này lại cực kỳ hiệu quả.
Nhưng lý trí của tôi đã làm nguội lại thứ hiện thực nồng nhiệt này, giúp tôi tránh khỏi quyết định sai lầm.
“Trò dụ dỗ của cậu không có tác dụng với tớ đâu! Hơn nữa, thế này chẳng công bằng chút nào. Tớ chưa từng đồng ý hẹn hò cùng cậu.”
Một trai một gái ở cùng trong căn phòng vắng lặng — còn tình tiết nào cám dỗ hơn thế. Quả thực, là một thằng con trai tuổi này, tôi cũng rất tò mò với những chuyện sẽ diễn ra, nhất là khi đối phương là Tsukimori Youko.
No comments
Post a Comment