ÁNH TRĂNG - CHƯƠNG 22 - NATSUKI MAMIYA - LIGHT NOVEL
ÁNH TRĂNG
Tác giả: NATSUKI MAMIYA
Thể loại: Light Novel
Nguồn: diendanlequydon.com
Bản dịch của Hako-chan và Shindo
Bản dịch của Hako-chan và Shindo
CHƯƠNG 22: ÁC MỘNG NGỌT NGÀO 4
“Nếu là cậu, mình không ngại đâu.”
Đúng như tiên đoán, cô ta liền dùng ánh mắt mời mọc cùng lời lẽ ngọt lịm quyến rũ tôi.
Nếu gặp Tsukimori Youko trong hoàn cảnh khác, chẳng có lí nào tôi chống lại nổi sự quyến rũ kiểu ấy.
“Vinh dự lắm, nhưng tiếc là tớ không có ý đó!”
Tuy nhiên, không như Nonomiya của cái thế giới tưởng tượng ấy, tôi có đủ nghị lực để từ chối. Không phải tôi không bị hấp dẫn bởi mấy cảnh hấp dẫn sắp tới, mà là tôi thấy sợ nhiều hơn là hi vọng.
Chính sự cảnh giác đã đánh thức lý trí trong tôi.
Tsukimori Youko đang mưu tính gì đây?
Đúng vào lúc đó, tôi có cảm giác là đã nhận ra đôi chút về kế hoạch đằng sau lời tỏ tình của cô ta.
Có lẽ, Tsukimori không định loại tôi khỏi cuộc chơi, mà là muốn kiểm soát tôi?
Cô ta hiểu rõ sự hấp dẫn của bản thân và còn biết cách vận dụng nó. Dạo gần đây tôi đã nhiều lần được chứng kiến điều này. Vậy thì, lẽ nào cô ta muốn tôi trở thành con rối trong tay? Nếu là vậy cô ta vẫn chắc chắn được rằng tôi sẽ không tiết lộ bí mật ra ngoài, đúng không?
Tất nhiên, đó là trong trường hợp cô ta đã phát hiện tôi biết và đang giữ công thức sát nhân.
Dù thế nào, chuồn khỏi đây càng sớm thì càng tốt. Ngay cả khi giả thuyết của tôi là thật và Tsukimori chính miệng xác nhận, e rằng sẽ chỉ là vấn đề thời gian đến khi tôi hoàn toàn bị khuất phục.
Vì lời lẽ của cô ta có thể giả dối, nhưng sự hấp dẫn vẫn là thật.
Nếu cứ như vậy, sớm muộn tôi sẽ bị nanh vuốt của Tsukimori cắm sâu vào người mà không cách nào thoát được. Dám chắc lúc đó chất độc sẽ từ từ ăn mòn cơ thể tôi và khiến ý thức chống cự của tôi tê liệt.
Tôi rũ hai tay Tsukimori ra rồi vội vã bước ra cửa, nhưng cô ta lập tức chạy lại gần. Lần này một cú ôm choàng từ đằng sau trói buộc tôi.
Hơi ấm cơ thể, sự mềm mại, hương thơm ngây ngất cả ba thứ ấy hòa trộn lại thành một thứ bùa mê hoặc ý thức không ngừng công kích từ sau lưng tôi.
“… Cậu nghĩ sao về mình cũng được…”
Hơi thở nhè nhẹ của Tsukimori vỗ về lên cổ tôi. Dù biết rằng phải chạy khỏi nơi này, tôi lại không thể cất bước nổi.
“… chạm vào mình đi… nếu đã là Nonomiya-kun, mình không ngại đâu…”
Những lời đê mê ấy xuyên qua hai màng nhĩ mà đánh thẳng vào trí óc, và một cảm giác tê dại như điện giật truyền ra khắp cơ thể. Đôi chân tôi đã bị thứ độc tính này xâm hại, mất hẳn sức lực để chống lại chỉ một cô nữ sinh trung học.
Cô ta nhẹ nhàng tựa cả thân hình lên người tôi và đẩy tôi lên sofa. Gương mặt Tsukimori khi quay lưng với chiếc đèn hiển hiện rõ hai nửa sáng tối. Tựa đầu lên vai tôi, hai bàn tay Tsukimori khẽ đặt ở trước ngực — như thể muốn cảm nhận nhịp đập trái tim tôi. Cái cổ trắng nõn mà mảnh khảnh cứ thế phơi bày dưới cằm tôi.
Trong lúc tôi còn đang không cất nên lời thì cô ta đã thì thầm vào tai, “Xin cậu đấy, mình muốn như thế.”
Với tôi, câu nói này chẳng khác nào lời xá tội đầy huyễn hoặc của một thánh nữ.
Chỉ một lúc sau, tôi đã bị Tsukimori cắn nhẹ lên cổ.
Cảm giác của cặp môi hồng non mềm làm tôi giật bắn người. Đó là thứ xúc cảm tôi chưa từng trải qua, vừa giống lại vừa khác với cảm giác ngứa ngáy.
Cơ thể tôi đã chực mất kiểm soát. Do cố gắng đẩy cô ta ra khỏi người, tôi luồn tay qua kẽ hở giữa hai người, định hướng lên trên trần mà đẩy ra. Không muốn phải tách biệt, Tsukimori vặn mình chống cự. Hai tay tôi chỉ quét qua bộ ngực mềm mại, mơn trớn lên một bên sườn cô nàng rồi lạc vào giữa khoảng không.
Ngay lúc đó, Tsukimori khẽ rên lên một tiếng như thở dốc, thân hình còn đang trên người tôi hơi co lại.
Một đòn đánh vô cùng bất ngờ. Một chút lý trí còn lại của tôi đã bị phản ứng mẫn cảm ấy thổi bay mất.
Và rồi bản năng cũng chiến thắng lý trí, tôi phóng dậy và đè lên người Tsukimori, một tay đỡ lấy cổ cô ta, tay còn lại không ngừng mân mê đôi môi hồng kiều diễm. Tận hưởng hương vị như hoa thơm của một thiếu nữ, tôi hôn lên bờ vai Tsukimori, đồng thời quỳ một gối giữa cặp đùi trắng trẻo.
Trước mọi hành động của tôi, cô nàng nhất nhất đều phản ứng đáp lại. Quả thật tôi có thể thấy sự thỏa mãn ngập tràn trên từng mạch máu trong người.
Vào lúc này ——— Tsukimori Youko đang bị tôi chế ngự.
Cái cảm giác đang dâng trào này thật quá sức lạ thường. Ngay cả một người xem trọng lý trí và sự bình tĩnh như tôi cũng muốn hét lên theo tâm trạng hiện thời của mình.
Trong khi cật lực kềm chế dục vọng, tôi vẫn chậm rãi âu yếm Tsukimori. Lạc thú như vậy không nên để nó chấm dứt quá nhanh.
Thế nhưng, một cú sốc đủ khiến trái tim tôi thôi không đập nữa đã khiến tôi dừng lại. Tôi vừa nhận ra phản ứng khác thường của cô ta.
“— Cậu… đang run à?”
Tsukimori chớp chớp mắt, trông như thể người vừa sốt cao tỉnh dậy.
“… thật sao?” đôi môi hồng chợt khẽ mấp máy, thanh âm vẫn không kém phần nóng bỏng.
Có thể cô ta không nhận ra, nhưng thực sự Tsukimori đang run sợ.
Cảm giác tội lỗi tôi vừa bỏ sang một bên khi ném lý trí ra khỏi khung cửa giờ lại tràn về như thác lũ.
“… chúng ta không nên làm chuyện này. Dừng lại thôi,” nói rồi tôi nhấc mình lên.
“Sự run sợ” của Tsukimori chính là “sự kháng cự” đối với tôi.
Hiển nhiên tôi không dừng lại vì đạo đức, nhưng tôi cũng không hề muốn chiếm hữu một người con gái không tự nguyện.
Nói đơn giản hơn, tôi đã sợ. Sợ phải gánh chịu tội ác với cô ta mà mình chẳng thể bù đắp.
Tsukimori vẫn đang nằm trên sofa, nhìn tôi với nét mặt dò hỏi. Dưới bộ đồng phục giờ đã nhăn lại có thể thấy được những đường cong nõn nà. Tôi vội nhìn sang hướng khác.
“Sao vậy? Mình đã bảo là không ngại mà.”
“Nhưng cậu đang run kìa.”
“Tại vì mình phấn khích thôi!”
“Tớ không nghĩ thế.”
“Đúng là vậy mà.”
Ngay sau đó, Tsukimori nói một câu khó có thể tin được.
“Đây là lần đầu của người ta đấy!”
“Nên mình đâu biết làm gì khác.”
Không biết phải trả lời sao.
Tôi đẩy cô ta ra và đứng dậy như muốn chạy trốn.
“Tại sao!?” tôi hét lớn, lấy hết bối rối trong thâm tâm ép vào trong một câu ngắn ngủi. Tôi chỉ làm được đến thế.
“Ai cũng có lần đầu mà,” Tsukimori trả lời với vẻ mặt ngây thơ nữ tính.
“Nhưng như vậy là không đúng!”
“Việc này mỗi người mỗi khác chứ.”
“… Sao cũng được nếu đó là vấn đề của riêng cậu. Nhưng lần này người cùng cậu là tớ, cậu hiểu chưa?”
“Ừ, cậu nói đúng. Là lần đầu tiên nên mình không biết có thể làm cậu thỏa mãn hay không…,” trông như cô ta đang bối rối.
Đây là đùa phải không?
“À, nhưng chỉ cần vài lần là mình sẽ tiến bộ hơn. Cậu cũng biết mình học rất nhanh mà… Dù là chuyện học hành hay công việc đều vậy.”
Tuy nhiên, Tsukimori lại trông cực kỳ nghiêm túc.
“Vấn đề không phải tại đó!!”
Lần cuối tôi bị kích động thế này là khi nào? Tôi chẳng thể nhớ nổi. Cảm ơn vì trải nghiệm đáng quý này nhé, Tsukimori!
Đúng như tiên đoán, cô ta liền dùng ánh mắt mời mọc cùng lời lẽ ngọt lịm quyến rũ tôi.
Nếu gặp Tsukimori Youko trong hoàn cảnh khác, chẳng có lí nào tôi chống lại nổi sự quyến rũ kiểu ấy.
“Vinh dự lắm, nhưng tiếc là tớ không có ý đó!”
Tuy nhiên, không như Nonomiya của cái thế giới tưởng tượng ấy, tôi có đủ nghị lực để từ chối. Không phải tôi không bị hấp dẫn bởi mấy cảnh hấp dẫn sắp tới, mà là tôi thấy sợ nhiều hơn là hi vọng.
Chính sự cảnh giác đã đánh thức lý trí trong tôi.
Tsukimori Youko đang mưu tính gì đây?
Đúng vào lúc đó, tôi có cảm giác là đã nhận ra đôi chút về kế hoạch đằng sau lời tỏ tình của cô ta.
Có lẽ, Tsukimori không định loại tôi khỏi cuộc chơi, mà là muốn kiểm soát tôi?
Cô ta hiểu rõ sự hấp dẫn của bản thân và còn biết cách vận dụng nó. Dạo gần đây tôi đã nhiều lần được chứng kiến điều này. Vậy thì, lẽ nào cô ta muốn tôi trở thành con rối trong tay? Nếu là vậy cô ta vẫn chắc chắn được rằng tôi sẽ không tiết lộ bí mật ra ngoài, đúng không?
Tất nhiên, đó là trong trường hợp cô ta đã phát hiện tôi biết và đang giữ công thức sát nhân.
Dù thế nào, chuồn khỏi đây càng sớm thì càng tốt. Ngay cả khi giả thuyết của tôi là thật và Tsukimori chính miệng xác nhận, e rằng sẽ chỉ là vấn đề thời gian đến khi tôi hoàn toàn bị khuất phục.
Vì lời lẽ của cô ta có thể giả dối, nhưng sự hấp dẫn vẫn là thật.
Nếu cứ như vậy, sớm muộn tôi sẽ bị nanh vuốt của Tsukimori cắm sâu vào người mà không cách nào thoát được. Dám chắc lúc đó chất độc sẽ từ từ ăn mòn cơ thể tôi và khiến ý thức chống cự của tôi tê liệt.
Tôi rũ hai tay Tsukimori ra rồi vội vã bước ra cửa, nhưng cô ta lập tức chạy lại gần. Lần này một cú ôm choàng từ đằng sau trói buộc tôi.
Hơi ấm cơ thể, sự mềm mại, hương thơm ngây ngất cả ba thứ ấy hòa trộn lại thành một thứ bùa mê hoặc ý thức không ngừng công kích từ sau lưng tôi.
“… Cậu nghĩ sao về mình cũng được…”
Hơi thở nhè nhẹ của Tsukimori vỗ về lên cổ tôi. Dù biết rằng phải chạy khỏi nơi này, tôi lại không thể cất bước nổi.
“… chạm vào mình đi… nếu đã là Nonomiya-kun, mình không ngại đâu…”
Những lời đê mê ấy xuyên qua hai màng nhĩ mà đánh thẳng vào trí óc, và một cảm giác tê dại như điện giật truyền ra khắp cơ thể. Đôi chân tôi đã bị thứ độc tính này xâm hại, mất hẳn sức lực để chống lại chỉ một cô nữ sinh trung học.
Cô ta nhẹ nhàng tựa cả thân hình lên người tôi và đẩy tôi lên sofa. Gương mặt Tsukimori khi quay lưng với chiếc đèn hiển hiện rõ hai nửa sáng tối. Tựa đầu lên vai tôi, hai bàn tay Tsukimori khẽ đặt ở trước ngực — như thể muốn cảm nhận nhịp đập trái tim tôi. Cái cổ trắng nõn mà mảnh khảnh cứ thế phơi bày dưới cằm tôi.
Trong lúc tôi còn đang không cất nên lời thì cô ta đã thì thầm vào tai, “Xin cậu đấy, mình muốn như thế.”
Với tôi, câu nói này chẳng khác nào lời xá tội đầy huyễn hoặc của một thánh nữ.
Chỉ một lúc sau, tôi đã bị Tsukimori cắn nhẹ lên cổ.
Cảm giác của cặp môi hồng non mềm làm tôi giật bắn người. Đó là thứ xúc cảm tôi chưa từng trải qua, vừa giống lại vừa khác với cảm giác ngứa ngáy.
Cơ thể tôi đã chực mất kiểm soát. Do cố gắng đẩy cô ta ra khỏi người, tôi luồn tay qua kẽ hở giữa hai người, định hướng lên trên trần mà đẩy ra. Không muốn phải tách biệt, Tsukimori vặn mình chống cự. Hai tay tôi chỉ quét qua bộ ngực mềm mại, mơn trớn lên một bên sườn cô nàng rồi lạc vào giữa khoảng không.
Ngay lúc đó, Tsukimori khẽ rên lên một tiếng như thở dốc, thân hình còn đang trên người tôi hơi co lại.
Một đòn đánh vô cùng bất ngờ. Một chút lý trí còn lại của tôi đã bị phản ứng mẫn cảm ấy thổi bay mất.
Và rồi bản năng cũng chiến thắng lý trí, tôi phóng dậy và đè lên người Tsukimori, một tay đỡ lấy cổ cô ta, tay còn lại không ngừng mân mê đôi môi hồng kiều diễm. Tận hưởng hương vị như hoa thơm của một thiếu nữ, tôi hôn lên bờ vai Tsukimori, đồng thời quỳ một gối giữa cặp đùi trắng trẻo.
Trước mọi hành động của tôi, cô nàng nhất nhất đều phản ứng đáp lại. Quả thật tôi có thể thấy sự thỏa mãn ngập tràn trên từng mạch máu trong người.
Vào lúc này ——— Tsukimori Youko đang bị tôi chế ngự.
Cái cảm giác đang dâng trào này thật quá sức lạ thường. Ngay cả một người xem trọng lý trí và sự bình tĩnh như tôi cũng muốn hét lên theo tâm trạng hiện thời của mình.
Trong khi cật lực kềm chế dục vọng, tôi vẫn chậm rãi âu yếm Tsukimori. Lạc thú như vậy không nên để nó chấm dứt quá nhanh.
Thế nhưng, một cú sốc đủ khiến trái tim tôi thôi không đập nữa đã khiến tôi dừng lại. Tôi vừa nhận ra phản ứng khác thường của cô ta.
“— Cậu… đang run à?”
Tsukimori chớp chớp mắt, trông như thể người vừa sốt cao tỉnh dậy.
“… thật sao?” đôi môi hồng chợt khẽ mấp máy, thanh âm vẫn không kém phần nóng bỏng.
Có thể cô ta không nhận ra, nhưng thực sự Tsukimori đang run sợ.
Cảm giác tội lỗi tôi vừa bỏ sang một bên khi ném lý trí ra khỏi khung cửa giờ lại tràn về như thác lũ.
“… chúng ta không nên làm chuyện này. Dừng lại thôi,” nói rồi tôi nhấc mình lên.
“Sự run sợ” của Tsukimori chính là “sự kháng cự” đối với tôi.
Hiển nhiên tôi không dừng lại vì đạo đức, nhưng tôi cũng không hề muốn chiếm hữu một người con gái không tự nguyện.
Nói đơn giản hơn, tôi đã sợ. Sợ phải gánh chịu tội ác với cô ta mà mình chẳng thể bù đắp.
Tsukimori vẫn đang nằm trên sofa, nhìn tôi với nét mặt dò hỏi. Dưới bộ đồng phục giờ đã nhăn lại có thể thấy được những đường cong nõn nà. Tôi vội nhìn sang hướng khác.
“Sao vậy? Mình đã bảo là không ngại mà.”
“Nhưng cậu đang run kìa.”
“Tại vì mình phấn khích thôi!”
“Tớ không nghĩ thế.”
“Đúng là vậy mà.”
Ngay sau đó, Tsukimori nói một câu khó có thể tin được.
“Đây là lần đầu của người ta đấy!”
“Nên mình đâu biết làm gì khác.”
Không biết phải trả lời sao.
Tôi đẩy cô ta ra và đứng dậy như muốn chạy trốn.
“Tại sao!?” tôi hét lớn, lấy hết bối rối trong thâm tâm ép vào trong một câu ngắn ngủi. Tôi chỉ làm được đến thế.
“Ai cũng có lần đầu mà,” Tsukimori trả lời với vẻ mặt ngây thơ nữ tính.
“Nhưng như vậy là không đúng!”
“Việc này mỗi người mỗi khác chứ.”
“… Sao cũng được nếu đó là vấn đề của riêng cậu. Nhưng lần này người cùng cậu là tớ, cậu hiểu chưa?”
“Ừ, cậu nói đúng. Là lần đầu tiên nên mình không biết có thể làm cậu thỏa mãn hay không…,” trông như cô ta đang bối rối.
Đây là đùa phải không?
“À, nhưng chỉ cần vài lần là mình sẽ tiến bộ hơn. Cậu cũng biết mình học rất nhanh mà… Dù là chuyện học hành hay công việc đều vậy.”
Tuy nhiên, Tsukimori lại trông cực kỳ nghiêm túc.
“Vấn đề không phải tại đó!!”
Lần cuối tôi bị kích động thế này là khi nào? Tôi chẳng thể nhớ nổi. Cảm ơn vì trải nghiệm đáng quý này nhé, Tsukimori!
No comments
Post a Comment