ÁNH TRĂNG - CHƯƠNG 20 - NATSUKI MAMIYA - LIGHT NOVEL
ÁNH TRĂNG
Tác giả: NATSUKI MAMIYA
Thể loại: Light Novel
Nguồn: diendanlequydon.com
Bản dịch của Hako-chan và Shindo
Bản dịch của Hako-chan và Shindo
CHƯƠNG 20: ÁC MỘNG NGỌT NGÀO 2
“Đừng nhăn mặt thế chứ. Nếu hẹn hò với mình thì cậu còn tới đây dài dài mà, phải không?”
“Rất thông cảm cho bạn trai của cậu.”
“Đừng lo. Cậu sẽ quen với nó nhanh thôi.”
Chẳng để ý đến cảm giác chán nản của tôi, Tsukimori bước lên trước. “Xem kìa, đêm nay sao đẹp quá,” và thảnh thơi nói mấy lời vô tư lự đó.
Đã cất công đến tận đây sao lại còn trở về, tôi đành ngập ngừng theo sau cô ta.
Khu dân cư ở đây hết sức yên tĩnh và có thể gọi là “cao cấp”.
Tuy đèn đêm được bố trí tương đối sát, con đường chúng tôi đi vẫn có cảm giác u tối một cách lạ kỳ. Nó khiến tôi phải nghĩ lại rằng bộ dạng rùng mình của Tsukimori ban nãy cũng có thể là thật.
Đúng như dự đoán, khi lên đến nơi tôi muốn hết cả hơi. Vậy mà Tsukimori, chắc đã đi quen, lại không tỏ ra đến một chút căng thẳng, khiến tôi thấy cực kỳ khó chịu.
“Tới nơi rồi,” cô ta bảo khi đang đứng trước cổng.
Đó là một tòa nhà lớn trắng toát. Hai từ “biệt thự” có lẽ sẽ phù hợp hơn.
Bố của Tsukimori không hổ là giám đốc công ty kiến trúc, kiểu thiết kế của ngôi nhà rất khác lạ, thoạt nhìn trông như những khối tứ diện được ghép lại một cách hoàn hảo, tạo nên một ấn tượng hình học độc đáo. Tôi sẽ gật đầu không do dự nếu có người nói đây là tư gia của một nhà vật lý học.
Bên trong không mở đèn, hẳn là mẹ cô ta đi vắng.
Trong khi tôi còn đang tò mò nhìn tòa nhà, Tsukimori kéo kéo vạt áo của tôi.
“Cậu đã đến đây rồi, có muốn vào chơi một chút không?”
Đề nghị của cô nàng hết sức khả nghi, như thể muốn tự vạch trần mình.
Tôi biết sẽ rất phiền toái nếu chuyện tôi vào nhà Tsukimori lộ ra. Huống hồ, nếu mọi người trong trường biết lúc ấy trong nhà lại không còn ai khác, tin đồn tai quái kéo theo dù có tưởng tượng tôi cũng không hình dung ra nổi. Đặc biệt nếu để đám Kamogawa phát hiện ra… tôi thậm chí không dám nghĩ đến chuyện đó.
Xem ra tất cả mọi việc nãy giờ chỉ là màn kịch để Tsukimori mời tôi vào nhà. Tất nhiên tôi sẽ gánh hậu quả nếu kế hoạch này thành công.
“Cũng được. Tớ đang thấy hơi khát, có thể vào uống chút gì không?”
Nhưng dù sao cơ hội này cũng khó gặp, vậy nên tôi chấp nhận lời đề nghị.
Như đã thấy, do không có tiến triển gì, tôi tạm thời ngừng hoài nghi Tsukimori, nhưng đó cũng chỉ là tạm ngừng, không phải ngưng hẳn. Hiện tại ngờ vực về công thức sát nhân vẫn đang lởn vởn trong đầu tôi.
Ban đầu tôi mong rằng tiếp cận và tìm hiểu cô ta sẽ mang lại tiến triển, nhưng tình hình thực tế lại không như tôi nghĩ. Càng tiếp xúc, tôi càng không thể hiểu được bản chất của Tsukimori. Rốt cuộc lúc nào thì cô ta nói đùa, lúc nào thì nói thật, tôi hoàn toàn không nắm rõ.
Bởi vậy, tôi quyết định đổi mục tiêu, vì mẹ của cô ta sẽ dễ ứng phó hơn. Với ấn tượng trong buổi tang lễ, bà ta không phải loại người phức tạp như Tsukimori. Vả lại, đâu nhất thiết phải dò xét Tsukimori mới biết được quan hệ giữa cô ta và bố mình.
Tôi theo Tsukimori vào nhà. Bên trong im lặng đến rợn người.
Cởi giày trước lối vào, tôi hỏi: “Mấy giờ thì mẹ cậu về?”
“Bộ cậu thích phụ nữ lớn tuổi hơn mình sao, Nonomiya-kun?” Tsukimori cười cười chọc tôi.
“Ít nhất là thích hơn so với cậu,” tôi đáp lại — dùng gương mặt thành thật để thử cô ta một phen.
“Dù cậu thật sự chỉ nói giỡn, đó cũng là đả kích lớn với mình đấy.”
Tsukimori lắc đầu, tay với lấy mấy bộ dép cho chúng tôi.
Có vẻ tôi đang nắm phần hơn.
“Mẹ mình ra ngoài rồi, có lẽ sẽ về trễ. Hôm nay là cơ hội của cậu đấy!”
“… cơ hội gì thế nhỉ?”
Tôi lấy tay khẽ đẩy đầu Tsukimori ra, vì cô ta đang vui vẻ ghé sát nhìn gương mặt tôi.
Vậy là phần hơn lại thuộc về Tsukimori.
“Dù gì cũng đã tới chơi, tớ chỉ muốn tự giới thiệu với mẹ cậu một chút.”
“Ồ, mình vui lắm. Rốt cuộc cậu đã chấp nhận mình phải không?”
“Không biết cậu hiểu thế nào, nhưng một trăm phần trăm là sai rồi.”
Tsukimori dẫn tôi vào phòng khách.
“Mình sẽ mang nước cho cậu. Cứ ngồi ở sofa đợi mình một chút.”
Tsukimori đi vào căn phòng kế cận và bật đèn lên, qua đó tôi có thể thấy phân nửa của một hệ thống bếp đồ sộ.
Tôi bèn nhìn quanh phòng khách.
Cũng như bên ngoài, nội thất trong nhà Tsukimori cũng xa hoa không kém: một bộ ghế sofa nâu bằng da sáng bóng cùng chiếc bàn thủy tinh có tạo hình kì lạ, nhìn qua cũng biết là thuộc về một kiến trúc sư. Ngoài ra, còn có một TV LCD cực lớn với dàn loa hi-fi đắt tiền. Quả như lời đồn, gia đình Tsukimori rất khá giả.
Nhưng điều làm tôi thất vọng là, chẳng có thứ gì đặc biệt có thể giúp tôi tìm ra manh mối về quan hệ của Tsukimori với bố mình.
Cũng phải thôi, phòng khách là nơi nhiều người ra vào, chẳng ai lại đặt vật quá riêng tư ở đây. Không may là tôi chẳng có cớ để đi qua những phòng khác, không khỏi có cảm giác mình đã phí đi cơ hội hiếm hoi được vào nhà Tsukimori.
Đầu tôi còn đang quay cuồng vì thất vọng, Tsukimori đã đem khay đồ uống đến.
“Cậu uống hồng trà được không?”
“Vậy là được rồi.”
Tôi định uống xong sẽ về. Ở lại lâu cũng chẳng để làm gì. Thế nhưng, dường như Tsukimori có thể đọc được ý nghĩ của tôi: “Cứ ở lại thêm chút nữa! Mai là thứ Bảy mà, cậu đâu cần về vội, phải không?”
“Cậu điên à? Tớ là đàn ông đấy, nhớ chưa?”
Giống như muốn đem cô ta làm đối tượng để phát tiết hết mọi buồn bực, lời lẽ của tôi có phần khó nghe. Tôi nhận ra mình vừa tỏ ra ích kỷ, vì xét cho cùng Tsukimori đâu có lỗi, tất cả chỉ tại tôi mong đợi quá mức thôi.
No comments
Post a Comment