ÁNH TRĂNG - CHƯƠNG 19 - NATSUKI MAMIYA - LIGHT NOVEL

ÁNH TRĂNG

 
 Tác giả: NATSUKI MAMIYA 
Thể loại: Light Novel 
Nguồn: diendanlequydon.com
Bản dịch của Hako-chan  và Shindo

CHƯƠNG 19: ÁC MỘNG NGỌT NGÀO 1



Chuyện này xảy ra ở phòng nghỉ lúc quán đóng cửa.

“Mình muốn được cậu dẫn về nhà,” Tsukimori nhờ tôi sau khi thay sang bộ đồng phục.

“Dẫn về nhà…?” Nghi hoặc, tôi trả lời cứng ngắc như vẹt.

“Ừm, trên đường từ quán về nhà, mình cứ cảm giác có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình…”

Cô ta khẽ rùng mình.

“Cậu có bị hoang tưởng không đấy?” tuy lúc đầu tôi rất muốn hỏi vậy, nhưng nghĩ lại thì với một cô gái dễ khiến người khác chú ý như Tsukimori, chuyện đó cũng chẳng có gì lạ. Do đó, tôi đề xuất, “Vậy thì cậu nên nói với cảnh sát hơn là tớ đấy.”

“Nonomiya, thế làm sao được! Coi nào, tỏ bản lĩnh đàn ông và bảo vệ cô bé đi chứ!”

Hẳn là đã nghe lỏm được câu chuyện của chúng tôi, Mirai-san gõ mạnh xuống cái bàn kế bên. Mấy nhân viên xung quanh đều kinh ngạc quay đầu lại xem đã xảy ra chuyện gì.

“Chẳng phải là khoe khoang gì, chỉ là tôi không mấy tự tin với thể lực của mình thôi. Dù cô ấy có bị tên rình trộm tấn công, cố lắm tôi cũng bị đánh cho tơi tả.”

“Thế đâu phải khoe khoang! Và nếu là đàn ông, dù có gặp chuyện như vậy cũng phải dũng cảm chiến đấu đến cùng!”

“Tôi có cảm giác chị làm vệ sĩ tốt hơn tôi nhiều đấy, Mirai-san.”

“Đồ ngốc! Người ta còn là thiếu nữ cơ mà. Yếu đuối như tôi phải được bảo vệ mới phải.”

Tôi nhún vai thấy rõ rồi nhìn vào các nhân viên khác. Tuy hiện giờ bọn họ chỉ cười khổ vì sợ Miran-san, nhưng quan điểm của họ nhất định cũng giống tôi.

“Chị nói đùa hay lắm, thật đấy.”

“Hờ, mặt cậu thế kia chắc là có ý kiến gì phải không? Nonomiya?”

Mirai-san sáp đến gần, lông mày nhướn thẳng lên nhìn tôi.

“Không sao đâu, Mirai-san. Nếu Nonomiya-kun đã không muốn, em cũng không còn cách nào khác. Phải cố về nhà một mình thôi…,” Tsukimori thở dài rồi bước từng bước nặng trĩu ra cửa.

Và ngay lúc cô ta đóng cửa lại —

“………….. hah…”

— có thể nghe thấy tiếng thở dài của Tsukimori vang khắp căn phòng.

Lập tức mọi người đều chằm chằm nhìn tôi, trên mặt không hẹn mà cùng một vẻ trầm trọng đầy trách cứ. Người ta nói “bằng hữu hôm nay là kẻ địch mai sau” cũng không sai.

“Dẫn cô ấy về đi, Nonomiya-kun,” anh chủ quán cuối cùng cũng lên tiếng, tất nhiên là theo phe Tsukimori như những người khác.

Như nhận được tiếp viện, tất cả bắt đầu chỉ trích tôi. Trước sự tấn công tứ phía, quả là nan địch quần hồ, tôi đã hoàn toàn bị biến thành kẻ xấu.

“Rồi, được rồi, hiểu rồi! Em sẽ đưa cô ấy về, được chưa?” Bỏ lại mấy lời này, tôi liền phóng khỏi phòng nghỉ và đuổi theo Tsukimori.

Không ngờ là, vừa ra khỏi quán tôi đã bắt kịp cô ta.

Tsukimori đang tựa lưng vào cột điện thoại trước cửa, đứng đợi dưới ánh đèn đường le lói như nữ hoàng của màn đêm.

“Mình biết cậu sẽ tới mà.”

Trông thấy tôi, cô ta cười tươi như hoa nở — cho thấy hành động của tôi chẳng ngoài dự liệu.

Không muốn để tâm trạng của mình lộ ra, tôi nhìn lên trời. Ánh trăng khuyết đêm nay như đang bỡn cợt tôi.

“Cậu chơi không đẹp.”

“Ý cậu là sao?”

“Rốt cuộc cậu có ý đồ gì?”

“Đừng nói khó nghe vậy chứ. Con gái như mình rất sợ phải đi một mình trên đường vào ban đêm đấy.”

“Vậy sao cậu không nhờ mẹ đón về, hay nhờ ai đó khác trong quán đi cùng, hoặc là gọi cảnh sát chẳng hạn?”

“Như mọi khi, cậu vẫn chẳng hiểu tâm tình phái nữ. Mình chỉ muốn cậu đưa về nhà thôi.”

Cười nhẹ như thể đang lẩm bẩm một bài ca, Tsukimori vòng tay qua tay tôi. Không biết có phải do mùi của dầu gội, mà tôi có thể ngửi thấy hương hoa ngọt ngào từ cô ta.

“Chúng ta đi nào.”

Với kinh nghiệm từ trước đến giờ, tôi hiểu được rằng khó có thể thoát được một khi đã bị Tsukimori nắm thóp, nhưng cá tính của tôi cũng không ngoan ngoãn đến mức tình nguyện để cô ta dắt mũi, đây là sự thật.

Do đó, quãng đường hơn mười mét mà bộ ngực đầy đặn của cô nàng dựa sát vào cánh tay tôi, có thể nói là vô cùng nhục nhã.

Nhưng chắc là tôi thực sự đã hết thuốc chữa, bởi vì trong chỉ một giây lát, tôi đã nghĩ dù Tsukimori Youko là con bé xấu tính nhất trên đời chăng nữa, bộ ngực của cô ta không có tội.

“Tớ không chạy đâu, buông tay ra đi,” sau khi thở dài và thật thà khẩn cầu, tôi rút cánh tay ra.

“Tiếc thật. Khó lắm chúng ta mới được không khí như vậy.”

Tsukimori giận dỗi nói, nhưng bước chân vẫn luôn nhẹ nhàng.

Nhìn vũ điệu nhàn nhã của mái tóc đen sau lưng cô ta, tôi thở dài một hơi.

Khỏi phải nói, bước chân của tôi lúc này vô cùng nặng nề.

Chúng tôi đáp chuyến xe điện gần nhất dẫn ra khỏi nội thành, thân xe loạng choạng bỗng chốc đã qua bốn trạm. Khi xuống xe, một khu dân cư giữa vùng ngoại ô mở ra trước mắt.

“Nhà mình ở đằng kia. Đi bộ vài phút nữa là đến rồi.”

Tsukimori chỉ lên một ngọn đồi. Ngay lập tức tôi nhận ra phải khá tốn sức mới leo được lên đó, bằng chứng là có nhiều đoạn dốc và bậc thang. Chỉ nhìn cảnh ấy thôi đã khiến tôi thấy nản.


No comments

Powered by Blogger.