ÁNH TRĂNG - CHƯƠNG 18 - NATSUKI MAMIYA - LIGHT NOVEL

ÁNH TRĂNG

 
 Tác giả: NATSUKI MAMIYA 
Thể loại: Light Novel 
Nguồn: diendanlequydon.com
Bản dịch của Hako-chan  và Shindo

CHƯƠNG 18: SÔCÔLA ĐẮNG 3



Hai mắt Usami lấp lánh tia mong đợi.

“— Xin cự tuyệt.”

Và tôi thì vui sướng nói ngược đi.

“Ể?!! Tại sao?!”

“Vì tớ không muốn hồn mình chui vào trong máy ảnh.”

“Đó chỉ là mê tín vớ vẩn thôi!”

Chọc Usami có lẽ đã thành công việc trọn đời với tôi. Trông thấy phản ứng của cô ấy giống như ta nhận được âm thanh ngân vang khi gõ chuông vậy, khiến tôi chẳng thể nhịn mà không trêu được. “Hừ! Nonomiya keo bẩn!”

“Kệ cậu nói thế nào, tớ cũng không thể đáp ứng.”

“Vậy tớ chụp lén ha…”

“Nếu đã nói thẳng với đối tượng thế này, cậu còn nghĩ lén lút được sao.”

“Xem này!”

Usami liền dùng biện pháp mạnh: giơ điện thoại ra trước mặt tôi định chụp. Tôi liền quay sang phía khác.

“Aaah! Sao cậu lại quay lưng rồi!”

“Quán chúng tôi cấm chụp ảnh. Nếu quý khách không thực hiện đúng quy định, tôi rất tiếc sẽ phải mời quý khách ra ngoài,” thấy tôi giải thích máy móc, Usami dẩu miệng ra vẻ không phục, lẩm bẩm “Keo kiệt!” rồi nhét điện thoại vào cặp.

Không nhịn được, bất giác tôi bật cười.

“Đừng giận, Usami. Tuy không thể để cậu chụp ảnh, tớ đãi cậu luôn món tráng miệng xem như bồi thường ha.”

Vẻ mặt cáu kỉnh kia đã khiến tôi động lòng và muốn chiều cô nàng một chút. Cứ xem như chiến lược “đánh rồi cho kẹo” đi.

“… một sôcôla đá và bánh tạc nhân xoài.”

“Đã rõ,” tôi trả lời với nụ cười “tuyệt” nhất của mình rồi bước vào bếp để gọi món.

Tôi không thể giữ vẻ lạnh lùng âu cũng là chuyện dễ hiểu. Phản ứng thẳng thắn của Usami dường như là một liệu pháp giảm stress với tôi — hẳn là vì cơ hội thư giãn trong cuộc sống hằng ngày của tôi đã bị một ai đó cướp mất.

“Trông cậu thiệt giống một thằng nhóc đùa với món đồ chơi nó thích nhất.”

Lấy tay chống cằm trên quầy, Mirai-san cười trêu tôi.

“Nói người ta là món đồ chơi thì quá đáng lắm đấy!” Tôi trả lời trong lúc sửa lại đống hóa đơn sau khi dặn lại các món khách gọi cho Saruwatari-san.

Tất nhiên, trực giác sắc bén của Mirai-san đã nhận ra tôi có tình cảm với Usami. Dù sao tôi cũng không định giấu diếm.

“Nhưng tôi nghĩ nếu có một vật cưng như cô ấy thì tốt quá.”

Trong đầu tôi đang tưởng tượng một chú khỉ con đang cố gặm quả xoài lớn ngang mình nó.

“Không khác mấy.”

“Nói tóm lại, quả thật tôi có thích cô ấy.”

“Hiếm lắm mới thấy cậu chịu thẳng thắn thừa nhận đó.”

Mirai-san kinh ngạc nhìn tôi.

“Còn tùy vào người đó là ai nữa! Cô ấy đã thẳng thắn như vậy, tôi cũng thấy mình nên thẳng thắn một chút!”

“Hờ, tuyệt lắm! Mau mau khiến cô bé thành bạn gái để chữa cái tính quái dị của cậu đi!”

Mirai-san cười ngắc ngẻo.

“Cái tính cách quái dị chị nói đi nói lại ấy, chắc sẽ còn quái hơn nữa nếu để chị làm bạn gái của tôi,” tôi nghĩ thầm trong đầu.

“— Chuyện này cũng có thể lắm chứ.”

Chẳng biết từ khi nào, Tsukimori đã đứng cạnh tôi.

“Theo mình thấy, Chizuru cũng thích cậu đấy, Nonomiya-kun,” cô ta vận dụng nụ cười chín chắn sở trường và giải thích.

“Ô? Vậy là người ta cũng không phản đối sao? Chị đâu biết Nonomiya lại sát gái thế.”

Mirai-san lấy ánh mắt đầy hiếu kỳ nhìn Tsukimori. Nhưng trong ánh mắt của tôi, lại chẳng có gì ngoài sự ngờ vực.

Cô ta đang bày trò gì đây?

Mirai-san không biết chuyện Tsukimori đã ngỏ lời hẹn hò cùng tôi. Nhưng là người trong cuộc, tôi chẳng thể hiểu vì sao cô ta lại lên tiếng tác hợp tôi với Usami.

“Sao không tiến tới luôn cho rồi?”

Mirai-san tất nhiên không bỏ qua cơ hội ngọt ngào này. “Đâu phải chuyện tôi tự quyết định được. Hay quả thật là do tôi quá ngốc và chuyện tình cảm chỉ cần một người cũng đủ?”

“Youko vừa nói rất có thể đấy thôi.”

Mấy lời gắt gỏng của tôi khiến Mirai-san chau mày.

“Cậu cũng vậy, Tsukimori. Đừng dùng thái độ vô trách nhiệm ấy để xui khiến người khác. Nhận xét tùy tiện vừa rồi, bất kể có là với tớ hay Usami, đều là khiếm nhã.”

Tôi nhận ra mình đang bực. Không giận, mà chỉ bực bội. Chẳng hừng hực như lửa, nhưng cũng có chút cảm giác “than cháy âm ỉ”.

“Cậu nói đúng, Nonomiya-kun. Mình không nên nói thế. Xin lỗi cậu.”

Tsukimori thẳng thắn nhận sai và cúi đầu xin lỗi.

“Ờ, xin lỗi nhé. Tôi không nghĩ cậu lại xem chuyện này nghiêm trọng như vậy.” Mirai-san lúng túng gãi gãi đầu, học theo Tsukimori.

“…không, tôi mới phải xin lỗi. Chỉ là tôi không quen với đề tài dạng này.”

Tỏ ra một chút hối hận là điều tốt nhất tôi có thể làm để giấu đi sự bực mình.

Không tiếp tục được câu chuyện, giữa chúng tôi là một khoảng lặng.

Thế rồi Mirai-san mất hứng và đi vào trong bếp, kiếm đối tượng để xả cơn bực dọc: “Saruwatarii!!”

Tsukimori, tuy nhiên, đã quay lưng lại với tôi và đứng yên một chỗ — thái độ không dứt khoát này hoàn toàn tương phản với hình tượng tôi có với cô ta.

Phần mình, tôi vẫn thấy khó chịu, cảm nhận một dư vị đắng trên đầu lưỡi dù câu chuyện đã chấm dứt.

Không phải tôi giận vì tự thừa nhận tình cảm với Usami như lời Mirai-san.

Thực ra, một phần trong tôi không thích bị người khác nhúng mũi vào chuyện tình cảm. Tuy nhiên, tình huống dạng này rất thường thấy, và tôi đã có thể lảng tránh hoặc ứng khẩu với lời của người khác, không ngần ngại giấu đi cảm xúc thực của mình như mọi khi.

Nhưng chỉ vừa nãy, tôi đã làm bản thân thấy hổ thẹn khi tự biểu hiện tình cảm, một điều không giống với tôi chút nào. Hẳn đây là lần đầu tiên tôi làm việc này.

Tại sao tôi lại cáu lên như thế? Cảm giác thật khó chịu: dù nhận ra mình đang bực, tôi lại không hiểu được tại sao.

Ngay lúc đó, tôi nghe thấy tiếng thì thầm.

“… Mình xin lỗi,” giọng Tsukimori nhỏ như tiếng muỗi kêu và dễ dàng bị âm thanh náo nhiệt trong quán át đi. Dù không nhìn thấy mặt do cô ta quay lưng lại với tôi, tôi vẫn cảm nhận được mấy lời đó phát ra không hẳn để “xin lỗi” mà đúng hơn là “hối hận”.

Tôi đâu thể nghĩ ra Tsukimori hối hận đến vậy chỉ vì lỡ lời. Đồng thời với kinh ngạc, tôi còn thấy cực kỳ bình thản.

Vậy là tôi đã tìm ra lí do khiến mình bực bội. Tuy không hiểu tại sao, nhưng dường như nguyên nhân là Tsukimori.

Tại sao tôi lại bực vì cô ta?

Một câu hỏi khác hiện lên.

Sau khi chỉnh đốn lại tâm tình, tôi quyết định đem thức ăn ra cho Usami vì nghĩ có tiếp tục tự hỏi cũng chỉ phí thời gian.

Dù sao, tôi đã phát hiện ra một chuyện: tôi đang nảy sinh một loại tình cảm khác thường đối với Tsukimori.

Mặc dù tôi vẫn chưa biết tên gọi của thứ tình cảm đó là gì.

No comments

Powered by Blogger.