ÁNH TRĂNG - CHƯƠNG 17 - NATSUKI MAMIYA - LIGHT NOVEL

ÁNH TRĂNG

 
 Tác giả: NATSUKI MAMIYA 
Thể loại: Light Novel 
Nguồn: diendanlequydon.com
Bản dịch của Hako-chan  và Shindo

CHƯƠNG 17: SÔCÔLA ĐẮNG 2



“Ừ, rất thích đó.” Tsukimori cũng không do dự, cười khúc khích rồi đáp lại.

“Chị cũng thích em mà, phải không?”

“Khỏi phải nói.” Lại một lời đáp không chút do dự. Hai người này hệt như bạn thâm giao vậy. “Thấy không? Chuyện là vậy đấy.”

“Ra thế.”

Dù vẫn còn vài điều chưa thể giải thích được, tôi đại khái cũng hiểu được ý của chị ta.

“— Hai người quả thực có điểm giống nhau...” bỗng nhiên Tsukimori lẩm bẩm. Tôi và Mirai-san ngơ ngác nhìn nhau.

“Cái tên khả ố này và chị sao?”

“Tớ cũng không bạo miệng như thế.”

Hai lời phủ nhận đồng thanh cất lên.

“Hai người chẳng bao giờ xu nịnh ai, cũng không hùa theo người nào. Cứ gọi là “đường ta ta đi”, đúng không. Quả thực em thấy rất ghen tị với đặc điểm này của hai người đấy.”

Tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời, “Mirai-san là loại người ‘trên trời dưới đất không ai bằng ta’, còn tớ chỉ đơn thuần làm theo ý mình. Không giống chị ấy, tớ vẫn có thể dễ dàng thích ứng và chấp nhận người có quyền trên mình.”

“Tôi thành thật thế đấy, ai thâm hiểm như cậu,” Mirai-san sắc bén bẻ lại.

“Có khi thành thật còn làm người khác đau đớn hơn là nói dối, rồi chị sẽ thấy.”

“Nonomiya đúng là cái tên ngạo mạn và đáng ghét mà.”

“Mirai-san vừa dã man vừa thô lỗ làm gì có tư cách nói tôi như thế!”

Tôi cười hừ một tiếng, thế là Mirai-san đứng dậy nhìn chằm chằm đầy tức giận.

“Được lắm, Nonomiya!! Dám cả gan nói vậy! Theo tôi ra ngoài! Hai nắm tay này sẽ bẻ cho cái tính cách quái gở của cậu thẳng lại!”

Tsukimori đứng ở một bên từ nãy giờ đột nhiên bật cười.

“Hai người hệt như chị em vậy.”

“— Nonomiya, em trai chị?”

Đang nắm cổ áo tôi, Mirai-san buông tay rồi “đánh giá” tôi từ đầu đến chân.

“Chị hai,” tôi thử đùa dai gọi lên một tiếng, bất quá hai từ này nghe giống bọn lưu manh gọi “chị lớn” hơn.

“…. Thiệt là ác mộng.”

Không hiểu là do Tsukimori dập tắt tâm trạng gây hấn, hay vì phản ứng với cách gọi của tôi, Mirai-san đi khuất vào trong bếp, tay ôm đầu.

“Trông vậy thôi, Mirai-san quý cậu lắm đấy, Nonomiya-kun,” Tsukimori thầm thì. “Mình nghĩ chị ấy không giận khi nghe cậu gọi là chị hai đâu, chắc bỏ đi chỉ vì xấu hổ thôi.”

Tôi ngây ngốc nhìn cô ta.

“Sao vậy? Sao lại kinh ngạc thế?”

“Dù cậu ở cùng Mirai-san ít hơn tớ nhiều, nhưng hình như lại hiểu rất rõ chị ta.”

“Mắt nhìn người của mình tuyệt đối không sai. Chỉ cần trông qua là mình đã biết tụi mình sẽ hợp nhau rồi,” Tsukimori nói, có vẻ rất vui trước lời khen của tôi.

“Nhưng mắt nhìn bạn trai của cậu chắc phải rèn luyện thêm rồi.”

Xem ra tâm trạng cô ta tốt lắm, với câu châm biếm ấy, tôi lại được đáp trả bằng một nụ cười ngọt như mía đường.

“Mình không nghĩ thế. Chắc chắn cậu sẽ là người quan trọng nhất đời mình.”

Nói xong, Tsukimori thuần thục đặt tách cà phê lên khay rồi nhẹ nhàng bước tới các dãy bàn.

Tôi không định làm theo kế hoạch của cô ta, mà hẳn cô nàng cũng chẳng dựa trên cơ sở nào, nhưng khi chứng kiến nụ cười tự tin ấy, tôi không khỏi cảm thấy việc đó rồi sẽ thành sự thật.

Dù sao, tôi cũng không thể hoàn toàn tin cậy cô ta như Mirai-san.

Nếu ở lập trường của tôi, hẳn chị ta cũng không tránh khỏi nghi ngờ.

Bởi vì tôi đã biết đến sự tồn tại của công thức sát nhân.

Sau khi Tsukimori đến làm tại Victoria, Usami cũng thường xuyên tới quán.

Với cá tính dễ gần của mình, chẳng mấy chốc Usami đã thân với chủ quán và những nhân viên khác. Giờ thì mọi người đều xem cô ấy là khách quen. Nhờ vậy mà lúc nào tôi cũng phải phập phồng lo lắng, e rằng anh Kujirai sẽ mời cô ấy làm cùng mất.

“Này! Nonomiya, Nonomiya, nghe nè!”

Vì phải lo việc ở câu lạc bộ trước, thường Usami sẽ tới vào chiều tối, lúc số lượng khách đã giảm đi nhiều. Và cô ấy vẫn luôn vui vẻ kể lại những chuyện xảy ra ngày hôm đó.

“Tớ đã được chọn làm tuyển thủ chính thức cho trận đấu sắp tới!”

“Chúc mừng nhé. Để ăn mừng, đồ uống hôm nay tớ đãi cậu, được chứ?”

“Yay!” Usami mừng rỡ la lên, gần như nhảy ra khỏi ghế. “Ưm, nếu vậy… tớ có thể nhờ cậu một chuyện nữa không?”

Bỗng dưng cô ấy bối rối, lại còn thẹn thùng ngẩng lên nhìn tôi. Đôi mắt to tròn ấy khiến tôi liên tưởng đến mắt của loài khỉ đuôi sóc.

“Nếu là việc tớ có thể làm thì được.”

“Tớ có thể chụp hình cậu không?”

“Sao thế? Chúng ta ngày nào chả thấy mặt nhau. Đâu cần thiết phải chụp lại ảnh của tớ làm gì?”

“Cần, cần chứ! Tớ muốn có ảnh cậu trong trang phục garçon!”

“Ra là thế.” Tôi giả bộ ngẫm nghĩ. “Không.”

“Sao lại không! Chuyện đó có sao đâu! Cậu chẳng mất gì!”

Cái kiểu giận dỗi như trẻ con của Usami khiến người ta phải bật cười.

“Tớ không thích chụp ảnh.”

Không đùa đâu. Tôi nói thật đấy.

“Nhưng hiếm khi được thấy cậu mặc trang phục garçon thế này; hơn nữa trông cũng rất hợp, cho tớ chụp một tấm thôi mà!” Usami tha thiết thuyết phục tôi.

“Ừm, vì cậu cuối cùng cũng trở thành tuyển thủ chính thức và muốn đến thế—”

“Ể? Cậu chịu rồi sao?”

No comments

Powered by Blogger.