ÁNH TRĂNG - CHƯƠNG 16 - NATSUKI MAMIYA - LIGHT NOVEL
ÁNH TRĂNG
Tác giả: NATSUKI MAMIYA
Thể loại: Light Novel
Nguồn: diendanlequydon.com
Bản dịch của Hako-chan và Shindo
Bản dịch của Hako-chan và Shindo
CHƯƠNG 16: SÔCÔLA ĐẮNG 1
Phải công nhận rằng, Tsukimori Youko quả thực là một cô gái hoàn hảo.
Đương nhiên vì cùng là bạn học, tôi được nhận trách nhiệm hướng dẫn cô nàng. Ban đầu tuy có phần không bằng lòng với loại công việc vướng chân như thế, tôi mau chóng nhận ra việc dạy bảo một người dễ tiếp thu cũng rất thú vị.
Chỉ mới hai tuần tính từ ngày đầu làm ở Victoria, Tsukimori đã có thể đảm nhiệm tất cả công việc liên quan đến trông quán như tiếp khách, ghi phiếu gọi món hay đứng quầy thu tiền.
Nếu xét tới chuyện tiếp khách, không chừng cô ta còn làm tốt hơn hết thảy mọi người khác. Hơn nữa, với một cơ số khách đến quán chỉ để ngắm Tsukimori trong trang phục hầu bàn, doanh thu cũng tăng lên không ít.
Chủ quán và các nhân viên khác đều ấn tượng trước thành tích này, nhưng vì từng thấy biểu hiện của cô ta ở trường, tôi cũng không bất ngờ mấy.
Tuy nhiên, điểm đáng ngạc nhiên là Tsukimori và Mirai-san lại rất thân thiết. Tôi đã đoán trước hai người này sẽ như nước với lửa, vậy mà thực tế tình cảm của họ cực kỳ tốt, thậm chí có thể gọi là ý hợp tâm đầu.
“Tôi còn tưởng chị sẽ không thích mẫu người như cô ấy chứ.”
“Ngược lại thì có. Là loại con gái như Youko mới không chịu nổi tôi.”
Mirai-san nở một nụ cười mà bạn dám sẽ liên tưởng đến mấy lão trùm băng đảng mưu đồ bá chủ thế giới.
“Tại sao vậy?”
“Nhà ảo thuật nào lại muốn mánh khóe của mình bị khán giả nhìn thấu chứ. Cậu thấy đấy, thủ đoạn của mấy đứa đó chẳng qua mắt được tôi đâu.”
Đúng thật, trực giác của Mirai-san đôi lúc rất xuất chúng.
“Lúc tôi học đại học có một con nhỏ được rất nhiều nam sinh thích nhờ trò ấy. Chả nhớ là bao giờ nữa, có thể lúc đó do tâm trạng không được thoải mái mà tự dưng tôi thấy cách nói chuyện với cư xử của nó chả thuận mắt tí nào, nên mới chỉnh cho một trận. Kết quả là con nhỏ sợ đến phát khóc… phiền quá trời.”
“Thật khiến cho người ta cảm thông đó.”
“Còn gì nữa? Từ đó cứ thấy tôi là nó chạy mất dép. Làm như tôi là người xấu chắc!”
Thấy tôi đồng tình, Mirai-san ra chừng rất hài lòng, nhưng thực ra tôi chỉ tội nghiệp cho cô nàng đáng thương lỡ làm kẻ thù của chị ta.
“Nhưng Youko đâu có như vậy. Những thứ kia không phải làm bộ hay giả vờ, mà trời sinh đã thế.”
Mirai-san liếc nhìn phía dãy bàn Tsukimori đang tiếp khách.
“Thực ra ban đầu tôi cũng định lật mặt nó đấy chứ, nhưng có theo dõi nhất cử nhất động đi nữa, con bé vẫn không để lộ sơ hở. Lúc đó tôi còn nghĩ “Đừng nghĩ giấu ta được mãi!” và hào hứng quyết đấu cường địch, nhưng —
Nói đến đây, Mirai-san chợt dừng lại rồi cười khẩy.
“— Gần đây tôi bắt đầu nghĩ đó quả thực là bản chất của Youko.”
Theo hướng chị ta đang nhìn, tôi dõi theo Tsukimori.
Đúng là, cô ta lúc nào cũng giữ bộ dạng thanh cao, đến mức tôi chẳng thể tưởng tượng được cảnh cô ta ủ rũ. Ngay cả bản tính kì dị trời sinh trong tôi cũng không thể phủ định khí chất ấy không đến từ con người thực của Tsukimori.
Đến cả “ác thú” cô ta cũng chinh phục được. Chẳng trách mọi “người” xung quanh đều đắm chìm trong nắm tay cô nàng.
“Điều mà tôi thích nhất ở con bé là nó không hề sợ tôi,” Mirai-san nói, không quên quay vào nhà bếp và hét lớn: “SARUWATARI!”
“D-dạ, có em!”
“Làm việc cho tử tế!”
“Dạ… Vâng! Em sẽ làm tử tế!” Saruwatari-san khóc thét, động tác càng nhanh hơn trước.
“Thấy không? Mấy người khác cứ toàn thế thôi.”
“Chị là ác quỷ thật sao?”
“Ngốc quá! Đừng nhìn Saruwatari-san làm thế mà lầm, thực ra hắn rất thích tôi đấy, biết không?” Mirai-san lấy ngón trỏ gõ lên trán tôi. “Nhưng loại đàn ông tay chân luống cuống thế kia tôi chả thích nổi.”
“Chị đúng là ác quỷ.”
Xoa xoa lên trán của mình, tôi bất đắc dĩ buột miệng.
“Nói chung là, tôi thích con bé. Dẫu cho đó có là giả đi nữa. Xem như tôi chịu thua đi!”
“Đơn giản vậy sao?”
“Vậy đấy. Sau này dù hiểu được Youko xấu xa ra sao, tôi cũng khó mà ghét được. Cũng giống như khi tôi không thể bỏ sôcôla dù mọi người có khuyên tôi rằng ăn nhiều sẽ hại sức khỏe đi nữa.”
Tự xưng là người nghiện sôcôla, Mirai-san ngồi lên một góc quầy rượu, lấy thỏi sôcôla trong túi áo quăng lên không trung rồi bắt lấy nó bằng đầu lưỡi đỏ mọng.
“Thiệt tình, đó là thói quen xấu đấy, Mirai-san! Cứ thừa dịp chủ quán vắng mặt là ăn vụng sôcôla thôi. Em nghe anh ấy nói có lúc chị cả ngày chẳng ăn gì ngoài sôcôla đến nỗi ngất xỉu luôn, phải vậy không?” tiện đường đến đưa phiếu gọi món, Tsukimori nhắc nhở Mirai-san bằng một thái độ hệt như cán bộ lớp rầy học sinh cá biệt.
“Vừa nhắc đã đến!” Mirai-san liền hưởng ứng bằng giọng điệu cường ngạo phải gọi là cá biệt kiểu mẫu.
“Hai người đang nói về em sao? Không phải đang nói xấu em đấy chứ?”
“Sao thế được? Bọn chị khen em còn không hết.”
“Vậy thì lần này em sẽ tin hai người.”
Trái ngược với mấy lời trên, cách họ nói chuyện cùng nhau có cảm giác rất vui vẻ.
“Tsukimori, em thích chị, đúng không?” Mirai-san đột nhiên hỏi.
No comments
Post a Comment