ÁNH TRĂNG - CHƯƠNG 15 - NATSUKI MAMIYA - LIGHT NOVEL

ÁNH TRĂNG

 
 Tác giả: NATSUKI MAMIYA 
Thể loại: Light Novel 
Nguồn: diendanlequydon.com
Bản dịch của Hako-chan  và Shindo

CHƯƠNG 15: TRONG QUÁN CAFE 5




“Không, không việc gì! Đừng lo! Ai cũng có lúc khởi đầu mà. Hơn nữa, anh tin rằng người lễ phép như Tsukimori-san sẽ hợp với công việc này!”

Tất nhiên rồi, khách hàng mà không chấp nhận cô ta kể cũng lạ! Rốt cuộc thì họ chỉ nhìn thấy được vẻ ngoài của Tsukimori mà thôi.

“Nếu anh đã nói thế, vậy em phải làm phiền mọi người rồi,” Tsukimori mau mắn trả lời, không quên cười rạng rỡ.

Mọi người cũng tươi cười tiếp nhận cô ta. Chỉ có tôi là không khỏi lộ ra gương mặt cay đắng, hoàn toàn chẳng có liên hệ gì đến khung cảnh tốt lành ấy.

Bởi lẽ tôi biết nhiều hơn thế.

Vì tôi biết về tính cách kiên định và thẳng thắn giấu sau gương mặt của cô gái xinh đẹp lễ phép mà mọi người yêu mến.

Và đương nhiên người thông minh như Tsukimori hoàn toàn hiểu rõ sức quyến rũ của mình. Mới vừa rồi tôi đã hiểu ra cô ta còn biết cách khéo léo tận dụng nó.

“Tại sao đàn ông nhìn thấy gái đẹp thì đều trở thành nhu nhược như vậy chứ?” Mirai-san chợt rỉ tai, sau khi kéo vai tôi từ phía bên kia quầy rượu.

“Hỏi hay nhỉ. Không phải tất cả đàn ông trong quán này đều nhu nhược trước chị hay sao,” tôi thuận miệng trả lời.

“Nghe cậu khen có hơi lạ. Nhưng cũng không tệ lắm. Để tôi xoa đầu thưởng cho cậu nhé.”

Mirai-san liền vươn tay ra, nhưng tôi rầu rĩ đáp lại. “Hiện tại không có tâm tình. Xin đừng làm đầu tôi thêm rối nữa.”

“Đừng khách sáo. Nếu cậu muốn, tôi có thể cho cậu một miếng sôcôla nữa mà?”

“Chị chấp nhận như vậy sao? Không phản đối việc nhận Tsukimori à?”

“Cậu muốn tôi phản đối, có phải không?”

“Ờ thì, chỉ khi chị phản đối mới thay đổi được cái không khí hoan nghênh kì quặc này.”

“Không cần đâu. Việc gì phải phản đối chứ.”

“Tại sao?”

Tôi ngạc nhiên khi thấy người như Mirai-san lại có thể chấp nhận dễ dàng.

“Bởi vì thấy cậu phản ứng kịch liệt trong khi mọi ngày thì cứ trơ mặt ra cũng tức cười lắm chứ sao!!”

Mirai-san cười khúc khích.

“… chị có nhận ra sở thích của mình đáng sợ thế nào không?”

“Thế sở thích của cậu không tệ hơn tôi sao? Nếu trực giác của tôi đúng, Tsukimori không phải loại phụ nữ mà anh chàng vô dụng như cậu đối phó được.”

“Chuyện này không là vấn đề, vì tôi không có ý định tiến xa hơn với cô ta.”

“Chỉ có cậu nghĩ vậy, còn cô ấy?”

Mirai-san nheo mắt, săm soi gương mặt tôi từ thật gần.

“Nói trước nhé, dù chị có đánh tôi cũng không moi được tin gì đâu.”

“Rồi rồi. Chờ xem chuyện sau này vậy.”

Không thèm để ý đến phủ nhận gắt gao của tôi, Mirai-san vẫy tay rồi trở lại bếp.

Là trực giác của phụ nữ sao? Nếu là thế chỉ sợ sẽ chẳng bao lâu để chị ta phát hiện ra mối quan hệ của chúng tôi.

Tôi tự nhắc rằng phải báo trước với Tsukimori để cô ta đừng nói thêm những chuyện không cần thiết với Mirai-san.

“Giờ mình cũng làm việc ở đây.”

Tsukimori, cô gái vừa được nhắc, vui vẻ đến gần tôi mặc cho bao chuyện đau đầu mà cô ta rước tới (cho tôi).

“Vẫn còn chưa muộn. Cậu có cần suy nghĩ lại không?”

Đáp lại lạnh lùng là thế, vậy mà nội tâm tôi còn lạnh lùng hơn.

“Cám ơn cậu đã lo lắng. Nhưng vì thịnh tình của anh chủ quán, nhất định mình sẽ cố gắng!”

Tsukimori nắm chặt hai tay, làm một động tác phấn đấu nho nhỏ.

“Tớ không lo lắng. Chỉ thấy phiền thôi.”

“Sau này phiền anh chỉ bảo nhiều vậy, senpai.”

Đến tận phút cuối, nụ cười trên mặt cô ta vẫn không hề dao động.

Mirai-san đã bảo tôi không phải người có thể đối phó với cô ta.

Giờ tôi lại càng thực sự hiểu được nhận định ấy chính xác đến dường nào.

Trên lớp, sáng hôm sau.

Bỗng nhiên Tsukimori đến chỗ tôi, cười tươi tắn như thể ánh dương soi qua kẽ lá rồi nói bằng một giọng nhẹ-nhàng-âu-yếm như gió thoảng với Usami:

“Mình vừa được nhận vào làm ở quán café của Nonomiya-kun.”

Thời gian trong lớp như dừng lại. Hoặc ít nhất, thứ dừng lại lúc đó là Usami – như chiếc đồng hồ báo thức đã cạn sạch pin.

“…Hế? Youko-san? Cậu làm cùng Nonomiya sao? Sao lại thế? Eeh?”

Trông thấy cô ấy kinh ngạc, tôi chợt nhớ đến loại búp bê cứ mỗi tiếng lại bắn ra khỏi một chiếc đồng hồ báo thức cổ.

Cảm giác này có thể nói là tái hiện của ngày hôm qua.

“Chủ quán nhờ mình đến giúp vì họ đang thiếu người. Mình hơi lo vì trước giờ chưa từng đi làm ở đâu cả. Nhưng anh chủ quán bảo rằng mình sẽ ổn thôi,” Tsukimori thản nhiên giải thích.

“Còn nói nữa! Chính cậu là người khiến anh ta nói như thế.”

Là tôi, tất nhiên, đang lẩm bẩm mấy lời đó với âm lượng… chẳng ai nghe thấy.

“Có lẽ mình nên đến đó…”

“Đừng bỏ hoạt động ở câu lạc bộ. Cậu phải cố gắng để trở thành tuyển thủ chính thức.”

Đoán được chiều hướng của cuộc trò chuyện, tôi không quên dặn trước Usami.

“Chizuru, cậu có thể đến vào cuối tuần mà. Có thể mình không nói chuyện cùng cậu được vì chưa quen với công việc, nhưng vẫn còn Nonomiya-kun. Phải không, Nonomiya-kun?”

Tôi trừng mắt nhìn gương mặt tươi cười của cô ta trong một giây. Tsukimori chỉ khẽ nghiêng đầu và, “Hm?”, rồi vẫn giữ nụ cười trên môi.

“Ừ, quán bọn tớ lúc nào cũng hoan nghênh cậu, Usami ạ.”

Tôi thề là chiều nay sẽ phàn nàn chuyện này với Tsukimori.

Usami cực kỳ vui sướng, hai mắt lấp lánh. Phản ứng chân thật của cô ấy khiến mọi buồn bực trong lòng tôi trôi đi ít nhiều.

Nhưng vẫn còn một chuyện phiền phức nữa. Từ phản ứng của đám bạn học trong lớp, dám chắc họ đang dự tính tập kích quán café cuối tuần này. Và lần này thì rất khó để ngăn lại.

“Này! Mọi người! Nonomiya sẽ giải thích vài chuyện với chúng ta!!”

Kamogawa đến vỗ vai tôi với một nụ cười “dịu dàng” đến phát ói. Đằng sau cậu ta là một đám con trai với cùng kiểu cười như vậy. Là liên-minh-nam-sinh, và hiển nhiên là họ đang muốn đòi lại “công lý đã mất”.

Phiền thật.

“Nhất định mình phải kháng nghị với Tsukimori,” tôi kiên quyết tự nhủ như thế.

No comments

Powered by Blogger.