ÁNH TRĂNG - CHƯƠNG 14 - NATSUKI MAMIYA - LIGHT NOVEL

ÁNH TRĂNG

 
 Tác giả: NATSUKI MAMIYA 
Thể loại: Light Novel 
Nguồn: diendanlequydon.com
Bản dịch của Hako-chan  và Shindo

CHƯƠNG 14: TRONG QUÁN CAFE 4




Nhướn mày ra chiều bực bội, chị ta liếc nhìn Tsukimori một cách khó hiểu.

“Quên không nói, cô ấy đâu phải bạn gái của tôi.”

“Không phải sao?”

“Ừ. Chỉ là bạn học thôi.”

“Thế nói tôi nghe, một cô bạn học xinh xắn muốn gì ở cậu chứ?”

“Đâu có. Cô ấy chỉ muốn đến uống cà phê thôi. Hình như cô ấy thích cà phê lắm.”

Nói thật cũng chẳng lợi lộc gì, tôi bèn bịa ra một lí do.

“Thế thôi à? Chán vậy.”

“Thiệt tình, đúng là cứ tùy tiện theo ý mình như mọi khi. Dù cô ấy có phải bạn gái tôi hay không, dám chắc cô vẫn ý kiến này nọ cho coi.”

“Thì tại tôi là người siêu-thành-thật mà! Vả lại, kẻ nào thấy thoải mái khi nhìn người khác hạnh phúc là bọn não có vấn đề. Không phải đạo đức giả thì cũng âm mưu gì đó.”

“Thành kiến kiểu này hết sức đáng yêu đấy!”

Dù vậy tôi cũng không thể phủ định hoàn toàn. Thực ra, trong đầu tôi lại đang đồng ý với Mirai-san, phải chăng là bởi vì tính cánh khác người của tôi?

Thế nên tôi chợt muốn hỏi ý kiến của chị ta, người tự xưng là “thành thật” mà với hết thảy mọi người khác là “quái gở”, về một chuyện gần đây.

“Mirai-san, tôi có thể hỏi một chuyện không?”

“Mh? Việc gì?”

“Cô nghĩ thế nào về một người không hề thấy buồn khi gặp chuyện bất hạnh?”

“Nghe có vẻ đáng ngờ đấy,” chị ta lập tức trả lời. “Bất hạnh là thứ khiến người ta thấy đau khổ, đúng không? Nếu không đau khổ thì đó đâu còn gọi là bất hạnh nữa.”

“Ra vậy,” lần này thì tôi hoàn toàn đồng ý.

Và không khỏi liếc về phía Tsukimori.

Có lẽ chờ món khiến cô ta thấy buồn chán, hoặc chỉ đơn giản là thích thú với kiểu trang trí của Victoria, mà Tsukimori dạo quanh ngắm nhìn các thứ trong quán. Dường như rất ưng ý với bộ tượng mèo thủy tinh đen và mèo sứ trắng, cô ta đang đứng gần và nhìn thật kỹ chúng.

Ai trong quán có thể nhận thấy Tsukimori thật ra là cô gái bất hạnh vừa mới mất cha?

Hiển nhiên là không ai cả.

Chẳng thể nào thấy được bất kì cảm xúc tiêu cực nào của cô ta. Tsukimori vẫn luôn tỏ ra chín chắn và điềm tĩnh.

Không rõ là do cố tình kìm nén cảm xúc của mình, hay đơn giản Tsukimori là người không thể biểu hiện chúng, mà tôi không hề thấy cô ta đau khổ.

Tất nhiên, không thể loại trừ trường hợp vì muốn làm yên lòng mọi người xung quanh mà Tsukimori cố tỏ ra kiên cường. Hoặc có thể đó là biểu hiện thường thấy ở một cô gái sau bất hạnh lớn như thế. Rốt cuộc thì, người đã khuất sẽ không bao giờ trở lại, và có than khóc cũng chẳng giải quyết được gì.

Nhưng đó chỉ là những giả thuyết. Có thật là người ta có thể điều khiển cảm xúc trong một thời gian ngắn như vậy? Mà đặc điệt là với cảm giác đau khổ?

Tôi nhớ đến lời của Mirai-san.

Quả thật. Rất đáng ngờ.

Món tráng miệng đã đánh trúng khẩu vị của Tsukimori.

“Ngon thật đấy,” khen xong, cô ta vui vẻ dùng hết phần cà phê và bánh táo.

Và tôi đến dọn bàn.

“Cậu có hài lòng với đồ ăn của quán không?” Nghe tôi hỏi, Tsukimori đáp lại bằng một ánh mắt bất bình.

“Cậu định đuổi mình về sao?”

“Cậu quả rất thông minh đấy.”

“Mình thích quán café này lắm.”

Trên mặt Tsukimori nở nụ cười vui vẻ như thể sắp ngâm nga một khúc hát.

“Aha. Rất vui khi nghe cậu nói thế. Nhưng đừng quên là còn rất nhiều quán café khác trên thế giới. Cậu cũng phải thử qua những chỗ khác nữa.”

“Mình thích quán café này lắm,” Tsukimori lặp lại, vẫn với gương mặt và những lời vừa nãy.

“Đôi khi cậu cũng không thông minh lắm thì phải.” Tôi cũng gần như lặp lại câu mình vừa nói.

Bỗng nhiên Tsukimori đứng dậy và bước vào sâu trong quán, có lẽ là hướng đến nhà bếp. Trong lúc tôi ngạc nhiên đi theo, cô ta đã thản nhiên chào hỏi mọi người và tươi cười như hoa xuân bừng nở.

“Chào mọi người.”

Khỏi phải nói, lời chào ân cần như hương gió thoảng đó khiến toàn bộ nhân viên trong quán ngẩn ngơ. Hiển nhiên tất cả đều phấn khích khi gặp Tsukimori. À, trừ Mirai-san, người vẫn tỏ ra lạnh nhạt.

“Em là Tsukimori Youko, bạn học của Nonomiya-kun ạ,” cô ta lễ phép tự giới thiệu.

“À, vâng, Nonomiya-kun có nói với bọn anh,” chủ quán vẫn trả lời cung kính dù lớn tuổi hơn Tsukimori.

“Nơi này quả thật là một quán café rất tuyệt.”

“Cám ơn em!”

Anh chủ quán hơi đỏ mặt trước nụ cười lộng lẫy khiến người khác xiêu lòng của cô ta

“Em rất ghen tị với mọi người—”

Ai cũng ngạc nhiên nhìn Tsukimori. Một cô gái dường như có tất cả mọi thứ khiến người ta phải ganh tị, lại nói mình ghen tị với họ.

“—Vì mọi người được làm việc tại nơi tuyệt vời thế này.”

Dù có thể đó chỉ là hiệu ứng từ ánh mặt trời, nhưng sự hiện diện của Tsukimori Youko, đứng dưới bóng chiều tà, khiến người khác phải nghẹt thở. Ngay vào lúc đó, mọi người đều bị hấp dẫn bởi phong thái phi thường của cô nàng.

“Em không thể tưởng tượng được mình sẽ hạnh phúc ra sao nếu được làm việc ở đây.”

Là người hiện tại có sức đề kháng cao nhất với Tsukimori, tôi chỉ biết gượng cười trước kiểu cách hệt như một ngôi sao điện ảnh ấy. Tôi cũng cảm thấy cô ta có hơi quá phô trương.

Thế nhưng, những lời tiếp theo của chủ quán đã dập tắt nụ cười trên môi tôi.

“…Um, Tsukimori-san phải không?”

“Dạ.”

“Em có muốn làm việc ở đây không?”

“Anh Kujirai—”

Không thể im lặng được nữa. Bất cứ giá nào tôi cũng phải ngăn anh ấy phạm vào sai lầm chết người. Ôi Faust, anh đang giao kèo với Mephistopheles đấy!

Tuy nhiên, ai đó nắm lấy vai và ngăn tôi lại. Mùi sôcôla thoảng trong mũi tôi.

“Cứ xem đã,” Mirai-san nói với một nụ cười tinh quái. Ờ nhỉ, ở đây chúng ta còn có một ác quỷ nữa.

“Ừm, thực ra hiện giờ quán đang có một vị trí trống. Và em lại là bạn học với Nonomiya-kun nên có thể bỏ qua việc kiểm tra lý lịch. Vậy, nếu em muốn, bọn anh sẽ rất vui nếu em làm cùng đấy, Tsukimori-san.”

Những người khác cũng gật đầu đồng ý.

Hệt như tất cả đã bị thôi miên. Hẳn họ vừa bị ác quỷ mê hoặc mà đánh mất lý trí.

“Em rất vui khi được anh mời, nhưng… như vậy có được không? Thật ra, em chưa từng đi làm ở đâu cả,” Tsukimori trả lời do dự sau khi lo lắng một lúc.

No comments

Powered by Blogger.