ÁNH TRĂNG - CHƯƠNG 13 - NATSUKI MAMIYA - LIGHT NOVEL
ÁNH TRĂNG
Tác giả: NATSUKI MAMIYA
Thể loại: Light Novel
Nguồn: diendanlequydon.com
Bản dịch của Hako-chan và Shindo
Bản dịch của Hako-chan và Shindo
CHƯƠNG 13: TRONG QUÁN CAFE 3
Tên đầy đủ của chị ta là Samejima Mirai. Mirai-san là người lớn tuổi nhất trong quán, nên cả anh chủ quán cũng phải nhường chị ta hai ba phần.
Dù tự xưng vẫn còn học đại học, đôi khi Mirai-san còn tỏ ra quan trọng hơn cả chủ quán – không, phải nói là “thường xuyên” mới phải – do vậy tôi không khỏi nghĩ bà ta còn lớn tuổi hơn thế.
“Xin lỗi đã làm chị thất vọng, Mirai-san: đó là một cô gái!”
“Hừm. Chuyện cậu mang con gái đến đây cũng đủ khiến tôi tò mò rồi.”
Khéo léo trang trí cho xong món kem trái cây, Mirai-san nhét một thanh sô cô la vào miệng rồi nhún chân chạy đến quầy rượu, nơi có thể nhìn thấy hết các dãy bàn.
“Ai vậy? Coi nào, khai ra đi.”
Xoay xoay thanh sô cô la trong miệng, Mirai-san dòm dáo dác khắp quán. Các nhân viên khác, không bỏ lỡ cơ hội, đang nhìn quanh từ sau lưng bà ta.
Tôi còn hi vọng ai đó có thể uốn nắn cái trò tọc mạnh của bọn họ, vậy mà người đủ tư cách làm việc đó – chủ quán – cũng đang chăm chú trông ra với một gương mặt tò mò đầy phấn kích.
Chịu thua, tôi lẳng lặng chỉ vào Tsukimori đang ngồi gần cửa sổ, trông như một tiểu thư khuê các. “Là cô ta.”
Cả đám nhân viên liền reo hò; đúng là phản ứng “tích cực” rành rành mà tôi dám chắc mình sẽ là một thằng ngốc nếu không đoán được từ trước.
“Khỉ thật! Xinh quá trời! Quá mức với cậu đó, Nonomiya, chắc chắn luôn!”
Mirai-san hình như khó chịu điều gì, thuận tay thụi nắm đấm thép vào bụng tôi.
“… có ai biết tại sao tôi đáng bị đánh không?”
Trước câu hỏi của nạn nhân còn đang run rẩy (là tôi) , mọi người dùng ánh mắt đồng tình (với Mirai-san) đáp lại.
“Lúc nào cũng tỏ ra chẳng mảy may để tâm đến chuyện tình cảm, vậy mà cũng ngấm ngầm dữ ta, cái đồ quỷ háo sắc!”
Xem ra Mirai-san đã hiểu lầm Tsukimori là bạn gái của tôi.
“… Chuyện giữa Mirai-chan với cậu bạn trai mới gần đây không thuận lợi lắm, em biết không,” chủ quán ghé tai tôi nói thầm.
“Vậy không sớm thì muộn họ cũng chia tay, phải không?”
“… Có lẽ thế,” anh chủ quán gật đầu, khẽ nhún vai.
Mirai-san có thể xếp vào loại mỹ nhân, nếu không… mở miệng. Thực ra, chị ta vẫn thường được người khác phái tiếp cận. Tuy nhiên, không may là cá tính cứng cỏi của bà ta cũng khiến cho vô số anh chạy mất dép không lâu sau đó, ít nhất thì tôi chưa thấy ai trụ được hơn.
“Hể!? Saruwatari!? Bị sét ái tình đánh trúng hay sao mà ngây ra thế!?”
“Đ-Đâu có! Em không dám ạ!”
“Vậy tốt nhất là yên phận đi.”
Vật hiến tế hôm nay là Saruwatari-san. Một cước sắc lẻm của Mirai-san trúng ngay vào mông anh chàng.
Khi bà chằn Mirai có chuyện với bạn trai, hay khi bạn trai chia tay, tính khí của chị ta như trượt không phanh vậy.
Và các nhân viên ở Victoria đều gọi Mirai-san cộc cằn đó là “ác thú”. Nhưng không may là ở đây lại chẳng có anh hùng giấu mặt. Cứ mỗi khi ác thú phát điên lên, không còn cách nào khác là đợi bão tố đi qua.
“Anh Kujirai, em ra tiếp khách vậy.”
“Đ-Được thôi, chúc em may mắn.”
Cuối cùng thì mặt sáng suốt vẫn hơn mặt anh dũng.
Từ nhà bếp, tôi có thể nghe thấy tiếng la thất thanh của các đấng mày râu đang bị làm mồi cho ác thú.
Quán của chúng tôi không rộng lắm: tổng cộng chỉ có tám bàn và sáu ghế ngồi trước quầy rượu. Nhân viên cũng chỉ có 5 người, trong đó mất hai người tiếp khách ở ngoài, số còn lại làm việc trong bếp. Dù vậy, tôi đặc biệt thích không khí ở đây.
Bên trong trang hoàng theo lối kiến trúc Anh, cộng thêm dãy bàn ghế kiểu cổ tương ứng càng làm tăng giá trị của nơi này. Các món đồ trang trí rất có chọn lọc, do chính tay cô vợ anh chủ quán mua về. Nhân tiện, tên quán cũng là đặt theo tên cô ấy.
Nằm ngay tầng trệt của một cao ốc cho thuê đa dụng trước nhà ga, cộng thêm cách bài trí hợp gu phái nữ, vậy nên khách hàng đa phần là các cô nhân viên văn phòng hay các nữ sinh trẻ tuổi.
Khi đến lượt gọi món, Tsukimori xem xét tôi từ đầu đến chân.
“Kiểu trang phục garçon này hợp với cậu lắm.” (garçon: danh từ tiếng Pháp để chỉ phục vụ nam)
“Bồi bàn” là từ thích hợp hơn để gọi nhân viên ở đây, xét theo thiết kế kiểu Anh của quán, nhưng từ “garçon” có lẽ vẫn thông dụng hơn tại Nhật.
Thấy rằng vấn đề nhỏ nhặt chẳng đến mức phải chỉnh lại, tôi chỉ đáp lại bằng một nụ cười, “Cảm ơn,” rồi thêm “mà cậu cũng rất hợp với không khí trong quán.”
Tsukimori cũng chỉ tươi cười “Cảm ơn cậu,” trước lời khen của tôi.
Thực sự thì tôi nói thật đấy chứ. Một cô gái xinh xắn ngồi trong quán café luôn là hình ảnh đẹp.
“Nhân viên ở đây cũng nhiệt tình quá nhỉ?”
Cô ta dõi mắt về phía nhà bếp.
“Cậu nghe thấy tiếng bát nháo trong đó sao? Phong cách phục vụ như vậy là hỏng bét rồi.”
Tôi đặt ly nước và khăn ướt lên bàn.
“Nhưng mọi người có vẻ rất vui.”
“Chẳng biết nữa: đôi lúc lại còn có người khóc. Dù sao, tớ cũng rất tự tin vào món cà phê của quán. Ngoài ra thức ăn ở đây cũng không tồi.”
“Vậy sao? Thế mình sẽ uống thử một tách cà phê cậu vừa nói. Và cứ thêm món tráng miệng nào cậu giới thiệu.”
“Vậy thì một cà phê với món bánh táo tự làm của chủ quán, cậu thấy thế nào?”
Tsukimori gật đầu, và tôi cúi chào rồi xác nhận “Đã rõ.”
Trong lúc tôi đưa giấy gọi món cho nhà bếp.
“Cậu đúng là chả thân thiện tẹo nào.”
Thứ mà Mirai-sai ném cho tôi không phải món ăn, mà là một cái cau mày.
“Thế à? Thực ra tôi còn nghĩ mình tiếp khách có hơi thân thiết so với mọi khi.”
“Thân thiết chỗ nào? Chả thấy có gì khác. Thiệt tình, cô nàng đó thích cái gì ở cậu chứ?”
No comments
Post a Comment