ÁNH TRĂNG - CHƯƠNG 12 - NATSUKI MAMIYA - LIGHT NOVEL

ÁNH TRĂNG

 
 Tác giả: NATSUKI MAMIYA 
Thể loại: Light Novel 
Nguồn: diendanlequydon.com
Bản dịch của Hako-chan  và Shindo

CHƯƠNG 12: TRONG QUÁN CAFE 2




Tsukimori quả nhiên là người khó giải quyết hơn cả tôi tưởng. Trước khi tôi nhận ra, cô ta đã chạy tới bên cạnh tôi.

“… cậu nghĩ gì vậy?”

“Mình vẫn luôn muốn được đạp xe hai người đấy, dù chỉ một lần cũng được!”

“Từ khi nào mà tớ nói sẽ chở cậu?”

“Đừng lo. Mình không nặng lắm đâu.”

“Tớ không hỏi chuyện đó!”

Phiền thật. Vì cô ta không chút khách khí, tôi cũng thẳng thắn nói ra ý kiến của mình.

“Với việc cậu vừa mất cha, ừ thì tớ cần dịu dàng một chút. Tuy nhiên, không như những người khác, tuyệt đối tớ sẽ không chiều theo ý cậu. Không phải ai cũng tử tế với cậu được đâu. Ít nhất là giờ đã nhận ra bản tính của cậu, tớ có thể thông cảm, nhưng không nhất thiết phải có cảm tình với cậu.” Tôi giải thích cho rõ ràng.

“Mmm! Nonomiya-kun của mình phải thế chứ,” Tsukimori gật đầu tán thành, ra vẻ rất thỏa mãn. “Mình rất thích điểm đó của cậu, không hề xum xoe bợ đỡ người khác.”

Mấy lời tôi vừa nói đã có tác dụng ngược. Dù muốn gạt đi quan hệ với Tsukimori, giờ tôi lại càng làm cô ta thích mình.

Thấy tôi ngọng nghịu, Tsukimori lại nở nụ cười chị-hai-ân-cần thỉnh thoảng vẫn gặp.

“Cậu không cho mình cơ hội sao? Mình đã nhận ra việc mở lời hôm qua có hơi vội! Chính là cậu không rõ về mình, và mình cũng không được rõ về cậu. Có lẽ chúng ta cần thêm thời gian để hiểu nhau hơn. Lúc đó có quyết định cũng không muộn, đúng không?”

Ý này quả rất hợp tình hợp lý.

Nhưng khi nhìn lại những chuyện đã diễn ra, dại gì mà tôi mù quáng tin vào cô ta.

Tôi khẽ liếc nhìn đôi mắt của Tsukimori.

“Cô ta đang nghĩ gì vậy?”

Tsukimori không hề tránh ánh mắt của tôi. Trong đôi mắt nâu to tròn ấy tôi có thể thấy cả ảnh phản chiếu của mình.

Rốt cuộc tôi là người phải chịu thua. Dời tầm mắt, tôi ngồi lên xe đạp.

“Lên đi.”

“Cảm ơn!”

Có thể nghe được giọng nói vui mừng của cô ta.

Sau khi Tsukimori yên vị ở đằng sau, tôi đạp xe rời khỏi trường. Đúng như đã nói, cô ấy quả thật rất nhẹ.

“Hi vọng sau này cậu đừng làm chuyện gì để tớ bị chú ý như hôm nay nữa!”

“Mình sẽ cố.”

“Không, đừng chỉ nói cố, hứa đi.”

“Nonomiya-kun, gió mát thật đó. Đạp xe cùng nhau còn tuyệt hơn mình tưởng tượng.”

Có thể thấy hình ảnh của chúng tôi trên kính phản quang trên đường. Tay phải giữ váy, tay trái ôm thắt lưng tôi, Tsukimori cười ngẩn ngơ trong khi nhìn cảnh phố xá đang trôi qua.

Không thể oán giận một cô gái đã hoàn toàn tin tưởng tựa vào mình, tôi chỉ còn biết trả lời: “…Tốt quá nhỉ.”

Đem những bất mãn trong lòng trút hết lên pê đan, tôi tiếp tục đạp xe qua những dãy phố.

Không hiểu là vì hâm mộ hay ghen tị, có thể nhận thấy ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi của những học sinh đang trên đường về nhà. Chuyện này chẳng cần phải hỏi lỗi do ai, tôi chưa từng gặp tình cảnh này khi đạp xe một mình.

Tất nhiên, vì tôi đang đạp xe, chở Tsukimori Youko ở phía sau.

Đây ắt hẳn là phút giây đáng được xem như kỉ niệm ngọt ngào của tuổi trẻ. Vậy thì tôi, một người trẻ tuổi, lẽ ra phải tự hào khi có được tình huống mà ai cũng ghen tị.

Nói thật, tôi cũng đủ tự hào để nhận thấy một cảm giác ưu việt, tin rằng chẳng tên khờ đạp xe nào lại được diễm phúc chở một cô nàng lộng lẫy như vậy phía sau.

Tuy vậy, niềm vui sướng này chẳng được bao lâu khi tôi nghĩ đến tính cách khó chịu của cô ta, và nghĩ đến công thức sát nhân.

Xem ra tốt nhất nên chuẩn bị tinh thần, vì chỉ chốc nữa tôi sẽ lại bị Tsukimori dắt mũi cho coi.

Rốt cuộc, tôi đã nhận lời đề nghị của Tsukimori. Lí do hết sức đơn giản: tôi rất có hứng thú với cô nàng.

Ngoài ra, có thể xem đây là một phần tính cách của tôi, nhưng những lần nói chuyện với Tsukimori vô cùng kích thích.

Vào phòng nghỉ của nhân viên, tôi thay đồng phục; sau khi vận một chiếc quần đen sát chân, gài nút áo sơ mi trắng và bộ gi-lê mặc ngoài, tôi mang đôi giày da có họa tiết đen trắng hai bên rồi khoác tạp dề bên hông. Sửa sang lại một chút trước gương, tôi tiến vào nhà bếp.

Ngay khi vào trong, mùi hạt cà phê ngay lập tức thoảng qua mũi tôi – một hương vị tôi ưa thích.

Lí do tôi chọn làm ở quán café “Victoria” kiểu Anh này, tất nhiên vì đây là nơi có được vị cà phê ngon nhất vùng.

Trông thấy tôi, các nhân viên làm cùng quán lên tiếng chào.

“Anh Kujirai?” tôi gọi một người đang xay hạt cà phê bằng tay từ sau lưng. Anh chàng to lớn vừa được gọi quay lại và cười nồng hậu.

“Hôm nay em nhận tiếp khách, nhưng có thể đổi xuống bếp được không?”

“Có chuyện gì à?”

“Chỉ là chuyện riêng thôi, nhưng cũng phải nói thật, hôm nay bạn em đến quán.”

“Hở? Vậy em lo tiếp khách không phải tốt hơn sao?”

“À, em đâu thể tiếp bạn hoài được, vả lại để người ta trông thấy em làm việc cũng hơi ngượng.”

Làm như tôi sẽ để cho cô ta thấy vậy! Dù biết kháng cự như vầy rất trẻ con, đây lại là phòng tuyến cuối cùng của tôi khi đã không thể từ chối cô ta.

Anh chủ quán chưa kịp trả lời, một người khác đã nhanh nhảu phản ứng khi nghe tôi nói.

“Này! Nonomiya, là trai hay gái thế?” người phụ nữ vận đồ như bếp bánh đang đặt trái cây vào dĩa kem ngay cạnh tôi cất tiếng hỏi. “Nếu là trai thì tôi thế cho. Tất nhiên điều kiện là anh ta phải thuộc mẫu người tôi thích!”

Mọi người đều cười trừ như thể vừa uống thuốc đắng khi nhận ra tật xấu của Mirai-san lại phát tác.

No comments

Powered by Blogger.