ÁNH TRĂNG - CHƯƠNG 11 - NATSUKI MAMIYA - LIGHT NOVEL

ÁNH TRĂNG

 
 Tác giả: NATSUKI MAMIYA 
Thể loại: Light Novel 
Nguồn: diendanlequydon.com
Bản dịch của Hako-chan  và Shindo

CHƯƠNG 11: TRONG QUÁN CAFE 1



Bỗng nhiên Tsukimori đến chỗ tôi, cười tươi tắn như thể ánh dương soi qua kẽ lá rồi nói bằng một giọng nhẹ-nhàng-âu-yếm như gió thoảng:

“Chúng ta đi chưa, Nonomiya-kun?”

Thời gian trong lớp học đầy tiếng ồn sau giờ tan học như dừng lại. Hoặc ít nhất, thứ dừng lại lúc đó là mạch suy nghĩ của tôi.

Ai cũng dừng việc đang làm và chăm chú nhìn bọn tôi. Người đầu tiên thoát khỏi khoảng thời gian ngưng đọng là Usami.

“…Hế? Youko-san? Cậu về cùng Nonomiya sao? Sao lại thế? Eeh?”

Trông thấy cô ấy kinh ngạc, tôi chợt nhớ đến loại búp bê cứ mỗi tiếng lại bắn ra khỏi một chiếc đồng hồ báo thức cổ.

“Mình muốn ghé qua quán café Nonomiya-kun làm thêm, nghe nói không khí ở đó thoải mái lắm. Các bạn cũng biết dạo gần đây có nhiều chuyện khiến mình mệt mỏi, vì vậy mình định đến đó uống một tách trà và nghỉ ngơi đôi chút. Ừm, cũng vì thế nên mình mới nhờ Nonomiya-kun.”

Tsukimori đương nhiên đã tính đến chuyện chúng tôi bị cả lớp săm soi.

“Là vậy à, Nonomiya?”

Đã đoán trước thế nào mình cũng là mục tiêu chất vấn kế tiếp.

“Đúng đó.”

Vì thế, tôi miễn cưỡng giấu được biểu hiện bực dọc.

“Chắc mình cũng phải đi cho biết…”

Nghe Usami lẩm bẩm như thế, suýt nữa tôi muốn ngất đi. Mình Tsukimori thôi đã đủ phiền rồi — làm sao tôi đối phó với hai cô nàng cùng một lúc chứ?

“Không phải cậu còn phải hoạt động ở câu lạc bộ sao?”

Usami là thành viên câu lạc bộ bóng chuyền. Dù thân hình nhỏ nhắn, lực cổ tay của Usami rất đáng sợ, đến mức có thể khiến bọn con trai phải chào thua. Tôi còn nhớ đã thấy may mắn thế nào khi được xếp cùng đội trong tiết thể dục với Usami sau khi tận chứng kiến cú đánh bóng sấm sét của cô ấy.

“T-Tớ sẽ bỏ tập bữa nay!”

“Đừng, cậu từng bảo chỉ cần ráng chút nữa sẽ vào đội tuyển chính thức sao? Thời điểm quan trọng như vậy sao lại bỏ tập chứ!”

Usami nhíu mày, trề môi như muốn khóc.

“Hôm khác mình sẽ đi với cậu nhé, Chizuru. Hôm nay mình sẽ nhớ chỗ dùm cậu. Được chứ?”

Như một người chị ân cần, Tsukimori nhẹ nhàng thuyết phục và Usami thì gật đầu ngoan ngoãn, “Được được.”

Xong một chuyện. Vậy thì tới lượt tôi loại trừ luôn nhân tố “nguy hiểm” còn lại.

“Chỉ mình cậu đi thôi phải không? Nếu có quá nhiều người đến và làm phiền quán thì tớ không đồng ý đâu.”

Đây chính là lời khuyến cáo. Tôi nhắc khéo Tsukimori rằng nếu điều kiện không hoàn thành, sẽ không có đáp ứng.

“Đừng lo, các bạn trong lớp rất tốt bụng nên sẽ không làm phiền chúng ta đâu.” Đáp lại cùng một nụ cười quý phái, Tsukimori điềm đạm vẫy tay chào cả lớp, “Mai gặp lại nhé, mọi người.”

Rõ ràng họ đã định chộp lấy cơ hội có-một-không-hai này. Kamogawa và đám con trai, cùng với lũ con gái hâm mộ Tsukimori, tất thảy đều tỏ ra tiếc nuối. Nhưng ai lại nỡ phản bội nụ cười thánh thiện chan-chứa-tin-tưởng của Tsukimori chứ.

Cũng như vậy, tôi không cách nào chống lại tình huống mà cô ta vừa áp đặt. Chẳng đặng đừng, tôi đành ra về cùng Tsukimori.

Tsukimori đang khoan thai bước về phía cổng trường.

“Cậu định làm gì vậy?” Trước bóng dáng thanh mảnh của cô ta, tôi không giấu được sự bực dọc, cất tiếng hỏi.

Chợt quay lưng lại, mái tóc dài của Tsukimori đung đưa trong gió.

“Mình rất tò mò muốn thấy quán café cậu làm thêm mà,” cô ta trả lời, không hề giấu đi sự vui sướng.

“Mau trả lời tớ! Cậu phải biết tớ không thích bị chú ý mà.”

“Vậy nên mình mới tránh để cho chuyện um sùm lên, đúng không?”

“Nhưng thế cũng không phải là chúng ta không bị để ý.”

“Vậy à, xui cho cậu rồi.”

“Và ai là người hại tớ thế này…?” Khó chịu trước thái độ tỉnh queo của cô nàng, tôi gắt lên. “Mà ai nói với cậu là tớ làm thêm ở quán café chứ?”

“Mình nghe đồn mà.”

“Đừng hòng gạt tớ!”

Dù mọi người đều biết tôi làm thêm, tôi chưa từng nói với bất cứ ai về chỗ làm của mình.

“Mục đích của cậu là gì?”

“Cậu nghĩ mình là ai chứ, Nonomiya-kun? Muốn tìm hiểu thêm về người mình thích đâu phải chuyện gì lạ? Chỉ đơn giản là tâm tình con gái thôi.”

“Tâm tình con gái? Nực cười đấy. Tớ dám khẳng định: chẳng đời nào cậu là một cô gái đơn thuần.”

Tôi cười khẩy châm chọc.

“Thiệt tình, đôi khi tỏ ra chín chắn quá cũng không tốt, nhỉ? Dù sao mình cũng chỉ là cô bé mười bảy tuổi, mà lại vừa mới mất cha nữa, cậu không thể đối xử với mình dịu dàng hơn một chút sao, Nonomiya-kun?” Tsukimori dỗi. Không ngờ cô ta cũng có thể làm ra vẻ mặt trẻ con như thế.

Nhưng tất nhiên chỉ có thế. Dù có thương hại cô ta, đây cũng không phải chuyện tôi muốn dính vào.

“Tạm biệt.”

Tôi bước nhanh hơn và đi ra xa khỏi Tsukimori.

“Cậu đi đâu vậy? Lối đó ra cổng sau mà?”

“Không như các cậu đến trường bằng tàu điện, tớ đi học bằng xe đạp. Nếu cậu chịu đi, có lẽ tớ sẽ bỏ qua mọi phiền toái và dẫn cậu đến quán café?” Tôi lạnh nhạt đáp lại. Chẳng việc gì phải chiều theo người khác. Và lại càng chẳng việc gì phải đồng ý cho người khác tự tiện bước vào chỗ riêng tư của tôi.

“Cứ vậy đi. Chỉ hi vọng là không ê lưng quá, chứ thực ra lâu nay mình vẫn muốn làm thế.”

No comments

Powered by Blogger.