ÁNH TRĂNG - CHƯƠNG 10 - NATSUKI MAMIYA - LIGHT NOVEL
ÁNH TRĂNG
Tác giả: NATSUKI MAMIYA
Thể loại: Light Novel
Nguồn: diendanlequydon.com
Bản dịch của Hako-chan và Shindo
Bản dịch của Hako-chan và Shindo
CHƯƠNG 10: LỜI TỎ TÌNH 3
“Sao cậu có thể khẳng định như vậy? Dù là tớ, cũng sẽ phải thận trọng nếu có nhiều đồn đãi ấy chứ.”
“Nếu cậu muốn, mình có thể nói rõ đâu là thật, đâu chỉ là lời đồn, chịu không? Đổi lại –”
“– Hi vọng cậu không đặt điều kiện là phải hẹn hò trước.”
“Trúng phóc luôn!”
Chẳng hề có chút ngượng ngùng, Tsukimori thậm chí còn cười tươi tắn.
“Cứ như tớ sẽ chấp nhận điều kiện bất hợp lý đó không bằng!” Lần này đến lượt tôi bối rối. “Tớ không biết cậu lại là cô gái như vậy.”
Cô nàng đã dắt mũi tôi từ đầu đến cuối. Mọi câu đối đáp tôi đã suy tính trước đều bị phá tan.
“Đây là cách mình biểu hiện thành ý với cậu đó, Nonomiya-kun! Dù sao cậu cũng là người mình sẽ hẹn hò cùng, thể hiện một chút mặt xấu cũng đâu có sao.”
“Dù thành ý thế nào đi nữa, cậu không nghĩ đến việc tớ có thể từ chối à?”
“Để có thứ mình muốn thì phải chấp nhận tổn thương. Nếu cứ sợ bị tổn thương thì ta chẳng nhận được gì. Nhưng nếu là cho thấy bản chất thật của mình thì đâu tính là bị tổn thương.”
“Cậu quả là cực kỳ tự tin. Chẳng trách bạn nữ bằng tuổi toàn thêm “-san” vào tên cậu.”
“Mình cũng không nghĩ cậu cứng nhắc đến vậy. Cứ tưởng cậu là người thuận theo lẽ tự nhiên chứ.”
“Tớ ít ra còn có chính kiến hơn cậu nghĩ. Nhưng đôi lúc cũng hơi ngược lại một chút. Và chắc chắn tớ sẽ không liều lĩnh xen vào những việc mình không thể lý giải hoặc chấp nhận.”
“Vậy ra cậu không muốn làm những việc mình không thích?”
“Cũng không sai! Tóm lại, nếu hẹn hò với cậu, tớ sẽ không còn thoải mái như trước. Tớ hoàn toàn không có dự định xả thân vào một cuộc sống phiền toái khi nhiều người khác để ý đến mình.”
“Cậu cố chấp như vậy làm mình khó xử đấy, Nonomiya-kun…”
Hai chúng tôi lặng thinh.
Ngay cả tiếng động từ các câu lạc bộ thể thao ngoài sân cũng trở nên ồn ã, tôi thậm chí có thể nghe thấy tiếng sột soạt khi Tsukimori đổi tư thế và bắt chéo đôi chân thanh mảnh của mình.
Cô ta thẫn thờ nhìn vào khoảng không trước mắt, có vẻ như đang lưỡng lự điều gì.
Chỉ những hành động nhỏ nhặt là vậy mà cũng giống như đến từ một thước phim nghệ thuật. Nhờ thế, trong khi chờ đợi câu nói kế tiếp của Tsukimori, tôi cũng không thấy nhàm chán.
Và tôi thấy cô ấy khẽ hé mở đôi môi.
“– nếu mình nói ra lý do tại sao chọn cậu, cậu sẽ chấp nhận yêu cầu của mình chứ?”
Tôi nuốt nước bọt. Bằng trí tưởng tượng, tôi có thể nghĩ ra cô ta sẽ đặt thẳng vấn đề và bảo rằng lý do là “vì tôi đã lấy công thức sát nhân”.
Trả lời thế có vẻ đột ngột, nhưng nếu là người khó đoán như Tsukimori thì tôi không dám nói chắc. Tính cách ẩn của cô ta quả rất mạnh dạn, cương quyết và trên tất cả là cực kỳ thông minh.
Một cô gái như thế đang tiếp cận tôi, khiến tôi không khỏi nghi ngờ ý đồ đằng sau việc “muốn hẹn hò” cùng tôi.
“– Ít nhất so với lúc này, ừ thì được,” tôi thận trọng đáp lại.
Tôi còn chưa dứt lời, cặp mắt nâu đã hơi nheo lại và cô nàng cười tinh quái.
“Bởi vì… mình thích diện mạo của cậu. Tất nhiên sẽ càng lý tưởng hơn nếu cậu không nói nước đôi nữa.”
Câu trả lời đó đã khiến tôi hụt hẫng đến độ muốn ngã xuống sàn, nhưng tôi kềm mình lại và phản công.
“Trùng hợp nhỉ, tớ cũng nghĩ cậu không tệ đâu, nếu bỏ qua phần tính cách.”
“Vậy không phải chúng ta rất xứng đôi hay sao?”
“Nếu ở mặt tiêu cực, đúng là vậy.”
Bị Tsukimori đùa giỡn trong lòng bàn tay, tôi bất giác nhẹ lòng.
Và cảm thấy ý nghĩ nghi ngờ cô ta là “kẻ giết cha” quả là ngu ngốc và đáng xấu hổ.
Tsukimori đúng là rất mạnh dạn và cương quyết; nhưng tôi cũng hiểu rằng cô ta không hề ngốc. Dù cho có thấy chướng mắt với bố mình, vẫn còn rất nhiều cách để cô ta tống khứ ông ấy đi mà không phải “giết người”.
Ngay từ đầu, liệu có ai từng giết người mà lại bình thản như vậy? Dù rất đặc trưng, tôi lại không nhận ra trong cô ta có áy náy hay điều u uẩn gì.
Đột nhiên – có gì đó chạm vào tóc tôi. Theo phản xạ, tôi nhảy bật ra sau.
“– Xin lỗi.”
Nhìn lại, Tsukimori đã đứng dậy từ lúc nào và ban nãy vừa dùng những ngón tay trắng trẻo chạm vào người tôi.
“Mái tóc cậu đẹp lắm, tự dưng mình muốn chạm vào.” Một nụ cười hút hồn và tươi sáng như ánh trăng hướng đến phía tôi.
— Và toàn thân tôi nổi gai ốc.
Cô gái trước mặt hình như không thuộc về thế giới này.
“Xin cậu hãy nghĩ kỹ lại,” nói rồi Tsukimori đi về phía cửa. Cũng vào lúc ấy, mái tóc dài khẽ lướt qua má tôi, để lại một mùi thơm nồng nàn của hoa hồng.
Dù tôi đã tìm cách tìm hiểu Tsukimori, giờ tôi lại càng hiểu ít hơn về cô ta.
Và tôi nhớ lại lúc Kamogawa so sánh cô nàng với rượu vang.
Quả thực.
Tôi đã bị hương thơm của Tsukimori làm mê hoặc.
No comments
Post a Comment