ÁNH TRĂNG - CHƯƠNG 09 - NATSUKI MAMIYA - LIGHT NOVEL

ÁNH TRĂNG

 
 Tác giả: NATSUKI MAMIYA 
Thể loại: Light Novel 
Nguồn: diendanlequydon.com
Bản dịch của Hako-chan  và Shindo

CHƯƠNG 09: LỜI TỎ TÌNH 2




Tôi không muốn chết, và tôi thừa nhận mình đã có một ý nghĩ vô cùng khiêu khích, nhưng quả thực tôi thấy rất tò mò. Rốt cuộc cô ta sẽ làm gì để hạ tôi?

Còn nơi nào hơn để tôi tìm được cảm giác kích thích thế này? Hơn nữa, đối phương chính là Tsukimori Youko – còn ai tài giỏi hơn thế chứ.

Dám khẳng định rằng: đây là thời khắc sung sướng nhất trong suốt 17 năm cuộc đời tôi.

Hít một hơi thật sâu, tôi bước vào thư viện.

Bên trong tràn ngập mùi giấy khô như lá rụng. Nhưng tôi cũng không ghét mùi hương này. Vào những lúc khác, có thể tôi sẽ thoải mái dạo quanh trong thư viện, nhưng không phải lúc này.

Dù đang chậm rãi đi tới, mắt tôi không ngừng tìm kiếm bóng dáng Tsukimori.

Chẳng bao lâu, tôi tìm thấy cô ta.

Tsukimori đang ngồi ở góc bàn nằm sâu nhất trong thư viện, thong dong đọc một quyển sách có bìa khá ấn tượng.

Thư viện sau giờ tan học đã cực kỳ yên ắng, nhưng không gian xung quanh cô ta lại càng tĩnh lặng hơn, khiến tôi có cảm giác mình đang lạc vào một thế giới khác.

Tsukimori toát ra một khí khái khiến người khác không dám quấy nhiễu, và tôi chỉ biết nín thở đứng nhìn.

Hai hàng lông mi thon dài khẽ nhấp nháy, chốc chốc cô nàng lại dùng đầu ngón tay lật từng trang sách một cách tao nhã. Nét mặt Tsukimori tựa như một tác phẩm pha lê thoanh thoát mà chắc chắn không con người nào có thể tạo ra, trừ Thượng Đế. Tôi chợt nghĩ, “Nếu mình chụp lại được cảnh này và cho vào khung ảnh, chắc chắn sẽ giàu to.”

Xác nhận rằng xung quanh tôi và Tsukimori không còn người nào khác –

“Phải nói thêm lần nữa, ắt hẳn mấy ngày nay cậu đã vất vả rồi –,” Tựa người vào một kệ sách cạnh đó, tôi cất tiếng gọi cô ta “– cũng phải thôi vì cậu vừa mất cha do tai nạn ngoài ý muốn.”

Tsukimori khép sách lại, chậm rãi xoay người về phía tôi.

“Ừ, đặc biệt là mẹ mình. Mình chưa từng thấy bà ủ rũ đến vậy.”

Cô nàng cười mệt mỏi.

“Vậy còn cậu?”

“Xin lỗi cậu, nhưng mình chưa có tâm tình để nhắc đến chuyện đó.”

Khẽ lắc đầu, Tsukimori tỏ ra hơi bồn chồn. Câu trả lời vừa nãy khá mập mờ.

“Không, là tớ đã lỡ lời. Xin cậu thứ lỗi.”

Tôi cúi đầu xin lỗi.

“Tiện đây, cậu muốn nhờ tớ chuyện gì vậy?” Tôi liền chuyển sang chủ đề chính, “Nếu phải gọi riêng mình tớ ra thư viện, hẳn phải là chuyện rất tế nhị.”

“Cậu từng bảo nếu mình có khó khăn, cậu sẽ sẵn sàng giúp.”

“Ừ, và cậu cũng từng nói sẽ trực tiếp hỏi tớ.”

“Đúng vậy. Thế nên mình mới định nhận ý tốt của cậu, Nonomiya-kun ạ. Xin hãy giúp mình một việc.”

Rồi cô ta nói như thể đang ngân nga một bài hát.

“Cậu hẹn hò cùng mình nhé.”

Những lời này quá đột ngột tôi không thể hiểu ngay được. Và để chắc chắn, tôi hỏi lại. Tsukimori chỉ bối rối đáp lại: “Cậu đùa vậy chẳng vui đâu,” rồi hất cằm sang bên.

“Vừa rồi tớ hỏi thế có phần không phải, nhưng bố cậu mới mất có mấy hôm thôi mà?”

Không như Tsukimori, sự bình tĩnh của tôi chỉ là giả vờ; thực ra vì để tìm ra cô ta có ý định gì, lúc này đầu tôi không ngừng hoạt động trong khi vẫn liên tục quan sát nhất cử nhất động của Tsukimori.

“Cậu muốn nói mình không được thận trọng sao?”

“Nếu nói quá lên, ừ là vậy.”

“Vậy thì cậu nhầm to rồi! Chính vì bố vừa mất, mình mới cần tìm một chỗ dựa. Con gái cũng phải có một “chỗ dựa tinh thần” chứ nhỉ? Mình không cứng rắn như mọi người nghĩ đâu.”

Nghe cũng có lý, nhưng vẫn còn rất nhiều điểm tôi không hiểu được.

“Nếu như vậy, tại sao lại là tớ? Thật không hiểu làm sao một cô gái nổi tiếng như cậu lại chọn người như tớ.”

Tsukimori cười khúc khích, “Mình không nghĩ cậu vụng về đến thế, Nonomiya-kun ạ. Hỏi con gái lý do vì sao lại ngỏ lời, có khác nào chẳng hiểu được tâm tình phái nữ.”

Thái độ của cô ta khiến tôi hơi giận.

“Nhưng xem ra cậu cũng không hiểu được tâm tình phái mạnh. Ít nhất tớ không phải loại người đơn giản đến mức không nghi ngờ gì khi một cô gái xinh đẹp đột nhiên ngỏ lời với mình. Thế gian làm gì có “tình cho không”.”

Tôi cố tình dùng giọng chế nhạo đáp trả.

“Vậy sao, mình tưởng con trai không thấy khổ sở khi được người khác giới tỏ tình chứ?”

Tôi chợt nghẹn lời trước giọng điệu tự tin của Tsukimori.

“Ừ thì… bọn tớ đơn giản cũng sẽ thấy vui, nhưng phải trả lời lại là chuyện khác.”

Tuy tôi không muốn thừa nhận, nhưng cô nàng đã đúng. Bản thân tôi cũng ngầm tự hào trước lời tỏ tình mà chắc chắn ai cũng phải ghen tỵ. Có thể nào đây là khác biệt về kinh nghiệm? Nếu là thế, ở chuyện tình cảm, tôi hoàn toàn bị áp đảo.

“Cậu đang thích ai đó sao, Nonomiya-kun?” Tsukimori bỗng nhiên hỏi – bình thản như một cô phục vụ bàn nhờ khách gọi món.

“Không có đâu.”

Gương mặt Usami thoáng hiện lên trong đầu tôi, nhưng tôi không thích cô ấy đến mức có thể đem ra xác nhận, hơn nữa tôi không thành thật tới độ trả lời đúng như mình nghĩ.

“Vậy cậu đang hẹn hò ai đó à?”

“… Không phải thứ tự có hơi kì sao? Thường thì người ta sẽ hỏi ngược lại chứ nhỉ?”

“Vậy sao? Nhưng lỡ đâu cậu đang hẹn hò với người mà cậu không thích thì sao?” Tsukimori hỏi lại với vẻ mặt như đang nghĩ ngợi.

“… Có lẽ giờ tớ đã hiểu tại sao bọn con trai lại nói mấy lời đồn về cậu là sự thật.”

Tôi nhún vai thật khoa trương.

“… Tin đồn rốt cuộc vẫn là tin đồn thôi mà, vả lại Nonomiya-kun cũng không phải người xiêu theo mấy lời đồn đó.”

No comments

Powered by Blogger.