ÁNH TRĂNG - CHƯƠNG 05 - NATSUKI MAMIYA - LIGHT NOVEL
ÁNH TRĂNG
Tác giả: NATSUKI MAMIYA
Thể loại: Light Novel
Nguồn: diendanlequydon.com
Bản dịch của Hako-chan (c1-c7) và Shindo (c8-hết)
Bản dịch của Hako-chan (c1-c7) và Shindo (c8-hết)
Chương 6: Sinh Mệnh 1
Tiết đầu giờ là tiếng Anh, nhưng tôi chẳng nhớ được gì về nó. Suốt buổi tôi chỉ mải suy nghĩ về tai nạn của bố Tsukimori Youko .
Tôi còn định duyệt qua vài trang tin trên điện thoại – tất nhiên là trong lúc tránh tầm mắt giáo viên – nhưng tôi đã nghĩ lại vì sợ ảnh hưởng đến hình tượng học-sinh-ngoan-hiền của mình. Cố gắng tự nhắc rằng “món ngon nên để sau cùng”, tôi đã trải qua một tiếng đồng hồ khổ sở như thế đó.
Ngay lúc tiết Anh chấm dứt, tôi lao ra khỏi lớp và đi thẳng đến thư viện, mong muốn tìm được thông tin về vụ tai nạn.
Thư viện chắc sẽ có các trang báo sáng nay, nếu là tai nạn gây chết người, hẳn sẽ có bài viết về nó.
Và đúng như tôi đoán, có một bản tin nhắc đến vụ tai nạn. Nhưng tôi hơi thất vọng sau khi đọc xong, vì dù có đăng tin, họ chỉ viết tóm tắt cho qua trong mục “góc xã hội”.
Tuy nhiên, càng đọc thêm, nhịp tim tôi càng tăng mạnh. Vài từ khóa tôi đang tìm đã xuất hiện trong đó.
“… tại một con dốc trên đường về nhà…”
“… khúc quẹo có tầm nhìn kém…”
“… từng có người tử vong ở đây…”
“… xe chạy quá nhanh vì xuống dốc…”
Những dòng này gợi lại công thức “Giết người bằng cách giả hiện trường tai nạn giao thông” tôi từng đọc qua. “Vậy là Tsukimori Youko đã thực hiện kế hoạch giết người của cô ta” , chỉ nghĩ thế thôi đã khiến tôi phấn khởi.
… và, tôi không khỏi thấy lạnh sống lưng khi lý giải lại vụ tai nạn.
Điểm quan trọng là những điều không được viết đến.
Bài báo sẽ không ngắn gọn như vậy nếu cảnh sát xem xét đến khả năng đây là một án mạng. Và tôi sẽ chẳng mù tịt về chuyện này mãi tới khi đến lớp.
Có phải tôi đã nhận định sai rồi chăng?
Thoạt trông, kế hoạch này rất trẻ con, nghe như một mánh khóe lợi dụng cả đống yếu tố ngẫu nhiên.
Nhưng có thể nào cô ta chọn thực hiện kế hoạch này chính vì những yếu tố đó?
Ai có thể đoán được sự tồn tại của một kế hoạch vụng về như thế?
Ai có thể nhận ra âm mưu giết người đằng sau một tai nạn do may rủi như thế?
Và thực tế đã chứng minh: cảnh sát đã nhận định đây chỉ là tai nạn giao thông đơn thuần. Bạn học của tôi cũng vậy, tất cả đều cho rằng Tsukimori là một cô gái bất hạnh vừa mất cha do một tai nạn.
Tôi dám cá ngay cả người bị hại cũng chẳng thể tin cô ta chính là hung thủ.
Và ngay cả tôi cũng thế, nếu tôi chưa từng biết về “công thức sát nhân”.
Mà cho dù kế hoạch có thất bại, chuyện phát sinh theo sau chẳng là vấn đề lớn. Dù gì mọi thứ cũng chỉ dựa vào may rủi; nếu xét đến khả năng thành công, hầu như ai cũng nghĩ đó là chuyện không tưởng.
Nhưng chính đặc điểm này là mấu chốt của công thức sát nhân.
Những kế hoạch viết trong đó đều dựa trên yếu tố ngẫu nhiên. Vậy không phải ngay từ đầu cô ta đã đoán chúng sẽ có thể thất bại hay sao?
Mục tiêu của Tsukimori là bố cô ta – người lúc nào cũng ở gần bên mà cô ta có hàng đống cơ hội để xuống tay. Có thể so sánh như vầy là không chính xác, nhưng chẳng phải “mưa dầm thấm đất” rất phù hợp với công thức này sao?
Tất nhiên Tsukimori không hề nóng vội. Cô ta chỉ cần một ngày nào đó đối tượng sẽ phải chết. Có lẽ cô ta cũng chỉ nghĩ như vậy.
Tuy nhiên, chắc chắn cô ta không muốn bị phát hiện.
Tôi đã nhận ra ngay từ lúc vừa đọc tờ giấy công thức rằng kế hoạch lập ra trong đó không chỉ để giết người, mà còn để sống thản nhiên ngay sau đó.
Nếu là thế, kết quả đã giải thích thay tất cả. Tsukimori đã làm được –
– Cô ta đã tạo ra kế hoạch giết người hoàn hảo nhất.
Tôi không thể không nghĩ thế.
Tất nhiên, đây toàn là do tôi tưởng tượng ra, quá vô căn cứ để có thể nói chắc.
Tôi chẳng biết gì về cô ta hơn các bạn cùng lớp. Nếu là về Tsukimori, thực sự Kamogawa sẽ hiểu rõ hơn tôi. Quan điểm của tôi trong sự kiện này hoàn toàn chỉ là một phần của trò chơi “tận hưởng thú vui khi tưởng tượng” của tôi, chẳng phải thứ gì to tát như “phá án”.
Tuy vậy, không hiểu sao tôi chẳng thể gọi nó là hoang tưởng dở hơi mà bỏ qua một bên.
Tiết sinh hoạt sau giờ học hôm đó, lớp tôi nói về chuyện bố Tsukimori qua đời.
“Thầy nghĩ mọi người cũng đã biết về chuyện của bố Tsukimori. Thầy sẽ đến dự tang lễ trưa mai, vì vậy tiết thứ năm, môn Sinh học, sẽ là tiết tự học.”
Khi hai từ “tự học” phát ra từ miệng thầy Ukai, mọi người hoan hô rần rần.
“Này, các em vui sướng khi thấy người khác gặp chuyện bất hạnh lắm sao? Nghĩ một chút đến Tsukimori vừa mất đi người thân đi!”
Dù giọng thầy không đến mức nghiêm khắc, nhưng cả lớp chợt lặng đi. Không ai dám nói gì thêm.
Dường như đã hài lòng trước sự áy náy của đám học trò, thầy không rầy thêm nữa.
“Ngoài ra, hai cán sự lớp sẽ cùng thầy đến dự đám tang để đại diện cho lớp chúng ta. Tiết sinh hoạt hôm nay chấm dứt!”
Thầy Ukai vừa nói xong, Usami chợt giơ tay ý kiến “Thầy ơi! Lớp phó của chúng ta cũng là bạn Youko ạ!”
“À, phải rồi. Vậy phiền em đi thay nhé, Usami?”
“A, được ạ.”
“Vậy người còn lại là em phải không, Nonomiya? Thầy rất mong em có thể đến dự.”
“Vâng ạ.”
Tôi trả lời bình thản, trong lòng mừng thầm.
Tất cả đều đúng ý tôi. Tôi còn không nghĩ mình có thể đường đường chính chính mà đến đó.
Thực ra, sau khi đọc được bài báo trong thư viện, tôi phải một phen khổ sở để nghĩ ra cách dự tang lễ nhằm thu thập thông tin về Tsukimori. Khi đã hết cách, tôi còn nghĩ ít nhất mình có thể đến buổi canh thức nếu biết xoay sở.
“Chỉ hai cậu được đi sao!? Không công bằng!”
No comments
Post a Comment