ÁNH TRĂNG - CHƯƠNG 04 - NATSUKI MAMIYA - LIGHT NOVEL
ÁNH TRĂNG
Tác giả: NATSUKI MAMIYA
Thể loại: Light Novel
Nguồn: diendanlequydon.com
Sẽ ra sao, nếu giả sử, cô ta
viết những dòng này vì thực sự muốn giết một ai đó…? Ý nghĩ này liền khiến mấy
dòng chữ lộn xộn trở nên thực tế.
Bỏ nguyên do sang một bên, đang có một người mà Tsukimori muốn giết, và khiến cô ta liều lĩnh đến độ viết ra cả một kế hoạch giết người.
Tsukimori đã có ý định đó! Chính là “Tsukimori” thông minh, xinh đẹp, kiểu cách, hoàn hảo đến mức khó tin mà mọi người yêu mến!
Và cô ta còn chỉnh sửa cái kế hoạch giết người trẻ con ấy hết lần này đến lần khác.
“… giờ thì, không biết ai dễ thương đây?”
Nếu suy đoán này là thật, tôi gần như đã trở thành fan của cô ta.
Trí tưởng tượng của tôi lại xoay vòng, tôi bắt đầu chìm trong đủ loại câu hỏi, đại loại như cô ta muốn giết người nào, động cơ là gì và tính cách ẩn của cô ta ra sao. Tôi mân mê với cuộc chơi này mãi đến khi hừng đông dâng lên.
Sáng hôm sau tôi đến lớp trễ hơn mọi khi.
Vào lúc tôi bước vào phòng học, hầu hết bạn học của tôi đã có mặt. Đương nhiên, Tsukimori cũng ở đó.
Đi đến chỗ ngồi, tôi liếc trộm cô ta. Vẫn đặt ngăn ngắp mọi thứ trên bàn như thường lệ. Ít nhất với người khác đó là một hành động hết sức bình thường.
Nhưng không phải với tôi.
“Buổi sáng tốt lành, Tsukimori.”
Tôi chào cô ta như mọi khi. Không nhìn xuống hộc bàn nữa, Tsukimori khẽ nhìn tôi trong khi vuốt mái tóc dài đang rũ xuống mặt.
“Buổi sáng tốt lành, Nonomiya-kun.”
Vẫn là nụ cười chín chắn như thường lệ.
Thường thì, cuộc nói chuyện của chúng tôi sẽ kết thúc như thế. Chúng tôi chỉ quen nhau vừa đủ để chào hỏi xã giao.
“Cậu đang tìm gì à?”
Nhưng sáng hôm nay, tôi không muốn kết thúc như thế. Trí tò mò khiến tôi ngứa ngáy, vì tôi nghi rằng cô ta đang tìm “Công thức sát nhân”.
Tôi nhìn chằm chằm Tsukimori, không muốn bỏ lỡ dù chỉ một kích động nhỏ.
“Không, mình chỉ sắp xếp lại bàn học thôi.”
Đáng buồn là, nụ cười của cô ta vẫn không đổi.
Tôi đáp lại, “Ra vậy,” rồi hướng đến chỗ của mình, lòng thầm nghĩ thực tế chán xa so với tưởng tượng.
“Nhưng…,” cô ta chợt gọi sau lưng tôi, “sao cậu lại nghĩ mình đang tìm đồ?”
Tôi cố không cười toét miệng.
Đó là cái cảm giác mà con mồi đã nhảy thẳng vào bẫy. Dù cô ta có nghĩ gì đi nữa, tôi bắt đầu thấy “sướng” khi mong đợi thêm nhiều diễn tiến hấp dẫn xuất hiện.
“À không, tớ không nghĩ có lý do nào đặc biệt,” Tôi quay lại nhìn cô nàng, giả vờ ngây ngô. “Nhưng để tớ đáp lại cũng bằng một câu hỏi: sao cậu lại hỏi thế?”
Tôi quyết định dò hỏi nhẹ nhàng.
“Mình cũng không có lý do gì đặc biệt.”
“Ra vậy.”
Trước mặt tôi vẫn là một nụ cười chín chắn chẳng-hề-thay-đổi. Bỗng dưng tôi muốn khóa cái kiểu cười ấy lại, nhưng giờ chưa phải lúc để làm gắt. Tôi nghĩ tốt nhất nên giữ con át chủ bài đến phút cuối cùng.
“Nhưng giả sử…,” tôi mở lời, "nếu như cậu có khó khăn gì, đừng ngại nhờ tớ giúp.”
“Sao vậy Nonomiya-kun? Mình không nhớ cậu là người tử tế như vậy?”
“Tớ tử tế hơn cậu tưởng nhiều đấy chứ, bảo đảm luôn.”
“Cho mình xin lỗi. Nhất định mình sẽ nhớ điểm này.”
“Tất nhiên nhân tố quyết định trong việc này là để một cô gái cực kỳ được yêu mến như cậu mắc nợ tớ rồi.”
Tsukimori cười khúc khích.
“Cảm ơn cậu. Vậy mình sẽ trực tiếp hỏi cậu sau, Nonomiya-kun. Lỡ như mình có khó khăn ấy.”
Với cặp mắt nâu nửa đóng nửa mở, Tsukimori mỉm cười.
Trông không có vẻ cô ta không toan tính gì đó. Dù tôi không phủ nhận ảnh hưởng của suy nghĩ đầy trông đợi của mình làm ảnh hưởng đến nhận xét này.
Cuộc nói chuyện của chúng tôi kết thúc, vì thầy chủ nhiệm Ukai đã bước vào lớp.
Hôm đó tâm trạng tôi cực tốt. Vào giờ giải lao, đương nhiên Kamogawa và đồng bọn thấy khó chịu nên đến chất vấn tôi về cuộc nói chuyện với Tsukimori, nhưng tôi vẫn xem đây là thu hoạch lớn, đơn giản vì tôi phát hiện nói chuyện với cô ta hồi hộp và thích thú làm sao.
À, dù sao đó cũng chỉ là tự tôi thưởng thức sự hồi hộp ly kỳ đến từ trí tưởng tượng của mình thôi.
Tuy vậy, vẫn còn hơn là một hiện thực nhàm chán.
Chẳng có thêm thông tin hay tiến triển gì mới, những ngày bình dị của tôi lại tiếp diễn, và, trước khi tôi nhận ra, hai tuần đã trôi qua kể từ lúc tôi nhặt được “công thức sát nhân”.
Vì chẳng còn gì để kích thích trí tưởng tượng, sự hào hứng của tôi giảm dần, và tôi gần như quên đi sự tồn tại của cái công thức ấy.
Do tôi vẫn muốn giữ lại át chủ bài, cuộc chơi đã kết thúc chậm chạp và lặng lẽ. Đúng là một tình huống thảm hại.
Tuy nhiên, một thay đổi bỗng dưng xuất hiện.
Có lẽ… cuộc chơi vẫn còn chưa bắt đầu.
Như mọi khi, tôi đến trường, và lớp học vẫn ồn ã như thường lệ. Nhưng chẳng thấy Tsukimori đâu cả. Chỗ của cô ấy đang trống.
Tôi thấy khó hiểu, nhưng câu trả lời chẳng mấy chốc đã tới.
“Này, Nonomiya! Ông nghe gì chưa?”
Là Kamogawa.
“Không thể nói tôi đã nghe.”
Tất nhiên, với câu hỏi lấp lửng ấy, tôi chẳng biết cậu ta đang nói cái gì.
“Người nhà Tsukimori qua đời.”
Tôi thấy nhịp tim mình đang đập nhanh hơn.
“Ai vậy?” Tôi hỏi lại, cố nén sự phấn khích đang dâng trào.
“Hình như là bố cậu ấy. Bị tai nạn giao thông. Tớ thấy rất buồn cho Youko-san…,” Usami trả lời, mặt buồn bã.
“Ừ, tui cũng buồn cho cậu ấy. Mới tuổi này đã mất bố, thật là…”
Không như cách xử sự thường lệ, cả Kamogawa cũng tỏ ra thương tiếc. Hẳn đó phải là phản ứng thông thường.
“…Đúng đấy. Chúng ta hãy cùng động viên cậu ấy.”
Nhưng câu trả lời của tôi chứa một cảm xúc hoàn toàn khác với mọi người. Tsukimori Youko, tai nạn giao thông, có người chết – những từ khóa này dẫn tôi thẳng tới công thức sát nhân.
Tôi cố nén nụ cười đang muốn nở toét ra trên mặt mình.
Thú vị rồi đây.
Bỏ nguyên do sang một bên, đang có một người mà Tsukimori muốn giết, và khiến cô ta liều lĩnh đến độ viết ra cả một kế hoạch giết người.
Tsukimori đã có ý định đó! Chính là “Tsukimori” thông minh, xinh đẹp, kiểu cách, hoàn hảo đến mức khó tin mà mọi người yêu mến!
Và cô ta còn chỉnh sửa cái kế hoạch giết người trẻ con ấy hết lần này đến lần khác.
“… giờ thì, không biết ai dễ thương đây?”
Nếu suy đoán này là thật, tôi gần như đã trở thành fan của cô ta.
Trí tưởng tượng của tôi lại xoay vòng, tôi bắt đầu chìm trong đủ loại câu hỏi, đại loại như cô ta muốn giết người nào, động cơ là gì và tính cách ẩn của cô ta ra sao. Tôi mân mê với cuộc chơi này mãi đến khi hừng đông dâng lên.
Sáng hôm sau tôi đến lớp trễ hơn mọi khi.
Vào lúc tôi bước vào phòng học, hầu hết bạn học của tôi đã có mặt. Đương nhiên, Tsukimori cũng ở đó.
Đi đến chỗ ngồi, tôi liếc trộm cô ta. Vẫn đặt ngăn ngắp mọi thứ trên bàn như thường lệ. Ít nhất với người khác đó là một hành động hết sức bình thường.
Nhưng không phải với tôi.
“Buổi sáng tốt lành, Tsukimori.”
Tôi chào cô ta như mọi khi. Không nhìn xuống hộc bàn nữa, Tsukimori khẽ nhìn tôi trong khi vuốt mái tóc dài đang rũ xuống mặt.
“Buổi sáng tốt lành, Nonomiya-kun.”
Vẫn là nụ cười chín chắn như thường lệ.
Thường thì, cuộc nói chuyện của chúng tôi sẽ kết thúc như thế. Chúng tôi chỉ quen nhau vừa đủ để chào hỏi xã giao.
“Cậu đang tìm gì à?”
Nhưng sáng hôm nay, tôi không muốn kết thúc như thế. Trí tò mò khiến tôi ngứa ngáy, vì tôi nghi rằng cô ta đang tìm “Công thức sát nhân”.
Tôi nhìn chằm chằm Tsukimori, không muốn bỏ lỡ dù chỉ một kích động nhỏ.
“Không, mình chỉ sắp xếp lại bàn học thôi.”
Đáng buồn là, nụ cười của cô ta vẫn không đổi.
Tôi đáp lại, “Ra vậy,” rồi hướng đến chỗ của mình, lòng thầm nghĩ thực tế chán xa so với tưởng tượng.
“Nhưng…,” cô ta chợt gọi sau lưng tôi, “sao cậu lại nghĩ mình đang tìm đồ?”
Tôi cố không cười toét miệng.
Đó là cái cảm giác mà con mồi đã nhảy thẳng vào bẫy. Dù cô ta có nghĩ gì đi nữa, tôi bắt đầu thấy “sướng” khi mong đợi thêm nhiều diễn tiến hấp dẫn xuất hiện.
“À không, tớ không nghĩ có lý do nào đặc biệt,” Tôi quay lại nhìn cô nàng, giả vờ ngây ngô. “Nhưng để tớ đáp lại cũng bằng một câu hỏi: sao cậu lại hỏi thế?”
Tôi quyết định dò hỏi nhẹ nhàng.
“Mình cũng không có lý do gì đặc biệt.”
“Ra vậy.”
Trước mặt tôi vẫn là một nụ cười chín chắn chẳng-hề-thay-đổi. Bỗng dưng tôi muốn khóa cái kiểu cười ấy lại, nhưng giờ chưa phải lúc để làm gắt. Tôi nghĩ tốt nhất nên giữ con át chủ bài đến phút cuối cùng.
“Nhưng giả sử…,” tôi mở lời, "nếu như cậu có khó khăn gì, đừng ngại nhờ tớ giúp.”
“Sao vậy Nonomiya-kun? Mình không nhớ cậu là người tử tế như vậy?”
“Tớ tử tế hơn cậu tưởng nhiều đấy chứ, bảo đảm luôn.”
“Cho mình xin lỗi. Nhất định mình sẽ nhớ điểm này.”
“Tất nhiên nhân tố quyết định trong việc này là để một cô gái cực kỳ được yêu mến như cậu mắc nợ tớ rồi.”
Tsukimori cười khúc khích.
“Cảm ơn cậu. Vậy mình sẽ trực tiếp hỏi cậu sau, Nonomiya-kun. Lỡ như mình có khó khăn ấy.”
Với cặp mắt nâu nửa đóng nửa mở, Tsukimori mỉm cười.
Trông không có vẻ cô ta không toan tính gì đó. Dù tôi không phủ nhận ảnh hưởng của suy nghĩ đầy trông đợi của mình làm ảnh hưởng đến nhận xét này.
Cuộc nói chuyện của chúng tôi kết thúc, vì thầy chủ nhiệm Ukai đã bước vào lớp.
Hôm đó tâm trạng tôi cực tốt. Vào giờ giải lao, đương nhiên Kamogawa và đồng bọn thấy khó chịu nên đến chất vấn tôi về cuộc nói chuyện với Tsukimori, nhưng tôi vẫn xem đây là thu hoạch lớn, đơn giản vì tôi phát hiện nói chuyện với cô ta hồi hộp và thích thú làm sao.
À, dù sao đó cũng chỉ là tự tôi thưởng thức sự hồi hộp ly kỳ đến từ trí tưởng tượng của mình thôi.
Tuy vậy, vẫn còn hơn là một hiện thực nhàm chán.
Chẳng có thêm thông tin hay tiến triển gì mới, những ngày bình dị của tôi lại tiếp diễn, và, trước khi tôi nhận ra, hai tuần đã trôi qua kể từ lúc tôi nhặt được “công thức sát nhân”.
Vì chẳng còn gì để kích thích trí tưởng tượng, sự hào hứng của tôi giảm dần, và tôi gần như quên đi sự tồn tại của cái công thức ấy.
Do tôi vẫn muốn giữ lại át chủ bài, cuộc chơi đã kết thúc chậm chạp và lặng lẽ. Đúng là một tình huống thảm hại.
Tuy nhiên, một thay đổi bỗng dưng xuất hiện.
Có lẽ… cuộc chơi vẫn còn chưa bắt đầu.
Như mọi khi, tôi đến trường, và lớp học vẫn ồn ã như thường lệ. Nhưng chẳng thấy Tsukimori đâu cả. Chỗ của cô ấy đang trống.
Tôi thấy khó hiểu, nhưng câu trả lời chẳng mấy chốc đã tới.
“Này, Nonomiya! Ông nghe gì chưa?”
Là Kamogawa.
“Không thể nói tôi đã nghe.”
Tất nhiên, với câu hỏi lấp lửng ấy, tôi chẳng biết cậu ta đang nói cái gì.
“Người nhà Tsukimori qua đời.”
Tôi thấy nhịp tim mình đang đập nhanh hơn.
“Ai vậy?” Tôi hỏi lại, cố nén sự phấn khích đang dâng trào.
“Hình như là bố cậu ấy. Bị tai nạn giao thông. Tớ thấy rất buồn cho Youko-san…,” Usami trả lời, mặt buồn bã.
“Ừ, tui cũng buồn cho cậu ấy. Mới tuổi này đã mất bố, thật là…”
Không như cách xử sự thường lệ, cả Kamogawa cũng tỏ ra thương tiếc. Hẳn đó phải là phản ứng thông thường.
“…Đúng đấy. Chúng ta hãy cùng động viên cậu ấy.”
Nhưng câu trả lời của tôi chứa một cảm xúc hoàn toàn khác với mọi người. Tsukimori Youko, tai nạn giao thông, có người chết – những từ khóa này dẫn tôi thẳng tới công thức sát nhân.
Tôi cố nén nụ cười đang muốn nở toét ra trên mặt mình.
Thú vị rồi đây.
No comments
Post a Comment