ÁNH TRĂNG - CHƯƠNG 03 - NATSUKI MAMIYA - LIGHT NOVEL

ÁNH TRĂNG

 
 Tác giả: NATSUKI MAMIYA 
Thể loại: Light Novel 
Nguồn: diendanlequydon.com
Chương 3: Công thức sát nhân 3


Sau cuộc họp hàng tháng của ban cán sự các khối lớp, tôi dõi theo bóng cô nàng lớp phó vội vã ra về rồi thủng thẳng trở lại phòng học.

Đến căn phòng trống không, tôi cũng chuẩn bị về. Vì không tham gia câu lạc bộ nào, tôi chẳng có lý do để ở lại trường nữa. Việc còn lại là về nhà và đi làm thêm.

Đứng dậy khỏi bàn, tôi chợt thấy một quyển sổ tay trên sàn. Chẳng khó khăn để nhận ra chủ nhân của nó. Trên bìa quyển sổ đề tên “Tsukimori Youko”.

Nhìn quanh phòng, tôi chẳng thấy cô ta đâu. Vậy nên tôi định để nó trên bàn Tsukimori trước khi ra về.

Nhưng ngay khi đang muốn làm thế, tôi nhận thấy một mảnh giấy lòi ra từ quyển sổ. Chẳng nghĩ ngợi mấy, tôi rút nó ra.

“… ngạc nhiên đấy,” tôi bất giác thốt lên.

Thì ra đó là một tờ giấy A4 được gấp lại. Dòng đầu đề viết trên đó hoàn toàn không khớp với tính cách Tsukimori mà mọi người nói đến hay ấn tượng của bản thân tôi về cô nàng.

Sau khi chắc chắn không ai nhìn thấy, tôi nhét tờ giấy vào cặp, nghĩ rằng mình sẽ cần một lúc lâu mới đọc hết đống chữ chi chít bên trong.

Có thể nói tôi đã bị sự cám dỗ khuất phục.

Không, ngay lúc đó, tôi chẳng mảy may có một chút cảm giác tội lỗi nào. Chỉ đơn thuần là tò mò thôi.

Tôi chẳng hề ghét rượu vang. Mà cũng phải nói, tôi đâu thể nào đánh giá một thứ mà mình chưa nếm qua cơ chứ. Chỉ là sự thân thuộc của món nước uống quen miệng đã chiến thắng cảnh giác của tôi trước một thứ xa lạ.

Tóm lại, hiện giờ tôi đang quan tâm đến món rượu vang mà mọi người khen ngợi.

“Được rồi, rốt cuộc bí mật nào của thần tượng của chúng ta sẽ được làm sáng tỏ…?”

Và như mọi khi, tôi rời khỏi lớp học.

Quá 10 giờ tối, tôi trở về nhà sau khi xong việc làm thêm ở quán café.

Lúc bước vào nhà, tôi đã hoàn toàn quên mất tờ giấy. Trước đó tôi đã rất háo hức được đọc nội dung bên trong, nhưng nhiều tác nhân ở chỗ làm khiến sự hiện diện của nó bị xóa hẳn trong tâm trí tôi.

Tôi rất thích quan sát mọi người. Có thể nói đó là sở thích của tôi.

Một phần nguyên do khi tôi chọn làm tại một quán café tất nhiên là vì tôi thích… cà phê, nhưng quan trọng hơn, tôi có hứng thú với việc gặp gỡ đủ loại người khi làm ở đó.

Một cô gái luôn chọn ngồi ở một chỗ nhất định và lặng nhìn ra ngoài. Một anh chàng tràn đầy sức sống liên tục đổi người bạn gái đi cùng mỗi lần ghé đến. Sự lạnh nhạt của một cặp đôi chỉ mới nửa năm trước còn yêu nhau say đắm. Và còn nhiều ví dụ nữa.

Đó là thứ kích thích trí tưởng tượng của tôi – một thú tiêu khiển tôi rất tâm đắc.

Dù trong thực tế, tôi chẳng khác Kamogawa là mấy. Tôi cũng chỉ là thằng nhóc 17 tuổi như bao người khác. Tôi cũng chẳng quan tâm đến sự thật. Tôi chỉ muốn tận hưởng cảm giác đắm chìm vào giấc mộng của mình.

Khi đang thư giãn bằng cách ngâm mình trong nước nóng, tôi chợt nhớ ra tờ giấy mình nhặt lên ban nãy.

Cơ thể vẫn còn nóng hâm hấp, tôi thả mình trên giường và mở tờ giấy ra. Trong khi cố nhắc mình không được vội, tôi từ từ nhìn vào tiêu đề.

“Công thức sát nhân”

Có cảm giác như tôi đang đọc tiểu thuyết trinh thám của nhà văn nổi tiếng nào đó. Hẳn là do cái tiêu đề nghe khá giống tên một quyển tiểu thuyết.

Mảnh giấy xuất hiện trên quyển sổ tay của người mà ai ai cũng nhắc tới – Tsukimori Youko.

Tin đồn về chuyện tình cảm lăng nhăng của cô ta hầu như không đếm xuể, nhưng hình ảnh của Tsukimori vẫn là một người gần như không có gì để chê trách. Cô ta hoàn toàn không phải loại người phù hợp với hai chữ “sát nhân”.

Có lẽ chính việc này đã làm tôi tò mò. Những sự tương phản như vậy luôn mang theo một loại ma thuật cuốn hút bạn – bất kể bạn là người tốt hay kẻ xấu đi nữa.

Ánh mắt tôi lướt qua từng hàng chữ, hoàn toàn bị chúng cuốn hút. Đúng như tiêu đề “Công thức sát nhân”, nội dung bên trong đề xuất nhiều cách thức để giết người.

Tôi nhận ra đôi chỗ bị xóa và chỉnh sửa, cho thấy công thức này đã được xem và duyệt lại nhiều lần. Gần như có thể cảm nhận được hơi thở của người đã viết ra những dòng chữ rối rắm như vậy. Nếu phải nói, chúng có gì đó rất sống động.

Khi đọc tiếp, tôi phát hiện ra một điểm chung trong tất cả các cách thức.

Mục tiêu quan trọng nhất chính là loại bỏ đối tượng mà không để tay nhúng chàm. Đây không phải những dòng chữ của kẻ thích giết chóc, kẻ sẽ đặt việc giết hại nạn nhân là mục tiêu lớn nhất.

“… bộ cô ta muốn trở thành tác giả truyện trinh thám thật sao?”

Mấy thứ gần như là các mẹo để dựng nên một câu chuyện trinh thám. Tuy nhiên, chúng được viết khá cẩu thả và còn nhiều điểm chưa hoàn thiện.

Ví dụ như: có một cách thức sát nhân mang tên “Giết người bằng cách giả hiện trường tai nạn giao thông”. Nội dung cực kỳ đơn giản.

Trên một con đường có đoạn dốc.

Khiến cho người lái xe mất tập trung.

Làm hắn ta mất điều khiển.

Chúng được viết trên những chủ điểm như thế. Một vài lời bình như “Có nên gọi điện cho người lái xe để hắn mất tập trung?” hay “Nên đặt chướng ngại trên đường không?” được thêm vào rải rác.

Có thể thấy, mức độ hoàn thiện rất thấp. Có thể cô ta đang trong giai đoạn thu thập thật nhiều ý tưởng để khiến công thức này hoàn hảo?

Tuy rủi ro trong việc này bị giảm xuống thấp nhất, tôi không nghĩ kế hoạch như vậy sẽ thành công. Có thể thấy cô ta đã cố, nhưng đây là một kế hoạch không thuyết phục nếu thật sự muốn giết ai đó.

Tôi đặt “Công thức sát nhân” lên bàn.

Vì tôi đã mong đợi quá nhiều, nỗi thất vọng kèm theo cũng quá lớn. Nội dung trẻ con trong tờ giấy đã làm tôi mất hứng.

“Thứ này chỉ làm hỏng sự thoải mái khi tắm xong của mình thôi.”

Càm ràm thành tiếng, tôi vươn tay lên kệ sách, muốn xóa bỏ dư vị tẻ nhạt này bằng cách đọc một tiểu thuyết trinh thám thật sự.

“… không, đợi đã.”

Tôi chợt dừng tay và nghĩ lại cho kỹ. Một ý tưởng mới lại lần nữa nâng tinh thần tôi lên tầm cao mới.

Ai là tác giả của “Công thức sát nhân” này chứ?

Chính là Tsukimori Youko!



No comments

Powered by Blogger.