ÁNH TRĂNG - CHƯƠNG 02 - NATSUKI MAMIYA - LIGHT NOVEL
ÁNH TRĂNG
Tác giả: NATSUKI MAMIYA
Thể loại: Light Novel
Nguồn: diendanlequydon.com
Có thể nói tôi đã được nếm trải “rượu ngon mừng chiến thắng” rồi.
“Ông là một thằng láu cá lắm, có biết không?”
“Cảm ơn.”
“Ai thèm khen ông đâu.”
Kamogawa hình như vẫn hơi cáu, nhưng với câu “cảm ơn” vừa nãy, tôi đã thành công trong việc khiến cậu ta buông xuôi.
“—Này mấy ông tướng! Về chỗ đi! Tiết học buổi trưa sắp bắt đầu rồi!”
Trước giọng nói bất thình lình này, đám con trai đồng loạt nhìn vào đồng hồ. Sở dĩ phản ứng mau lẹ như vậy vì lời cảnh báo phát ra từ cô gái mà tụi nó vừa nhắc đến.
“Đúng đó. Nghe lời khuyên từ Nước Cam và về chỗ thôi,” Kamogawa nói xong, ai đấy lại yên vị ở bàn học của mình.
“Nước Cam…?” cô nàng Nước Cam hay còn được gọi là Chizuru Usami khẽ nghiêng đầu lẩm bẩm. “… Dám cá các cậu lại nói xấu sau lưng tớ, có phải không?”
Ngồi ngay cạnh tôi, Usami vừa nói vừa bĩu môi.
“Bọn tớ chỉ bàn về các loại nước uống thôi mà.”
“Nói dối. Mỗi khi bọn con trai tụ tập, nếu không phải tán dóc thì cũng nói mấy chuyện hư hỏng.” Cô ấy khẳng định.
Phải thừa nhận đây có phần là định kiến sai lạc. Nhưng không may rằng tôi chẳng thể phủ định nó.
“…Cậu đã trải qua cuộc sống bi đát đến thế nào vậy, Usami? Tự dưng tớ thấy lo cho cậu đấy.”
“Không cần Nonomiya ngốc quan tâm! Tớ không sao cả! Chỉ là con bé nữ sinh bình thường thôi!”
Usami lúc nào cũng rối lên mỗi khi bị tôi trêu chọc. Và mỗi khi bối rối, trông cô ấy cứ như một con thú nhỏ — trông khá là vui, theo tôi thấy.
“Chết thật, cậu nên đến bệnh viện trước khi quá muộn. Nếu đi một mình xấu hổ, tớ có thể dẫn cậu đi, nhưng—”
“Ứ thèm! Đừng có nhìn tớ bằng ánh mắt thương xót đó!”
Usami lấy tay đẩy gương mặt đang ti hí của tôi ra xa rồi nói: “Tránh xa tớ ra!”
“Yên tâm đi, Usami. Nonomiya hình như thích nước cam lắm!”
Nhìn bọn tôi từ nãy giờ, Kamogawa cười cười với gương mặt mà khi nhìn vào dám cá ai cũng sẽ nghĩ “thằng này không tán dóc thì cũng nói mấy thứ bệnh hoạn.”
“Nói tớ nghe, chuyện nước cam gì đó là thế nà—“
Trông thấy thầy Kumada dạy Toán vào lớp, Usami đành bỏ lửng câu nói.
Tiếng động duy nhất trong lớp là giọng nói nhỏ nhẹ của thầy Kumada và tiếng phấn viết trên bảng.
Dường như Usami vẫn còn khó chịu bởi câu nói ban nãy, vì cô ấy cứ liếc nhìn tôi.
Sau vài phút, rốt cuộc cũng mất kiên nhẫn, Usami rướn người sang phía tôi một chút rồi thì thầm, “Chuyện đó là sao?”
“Tớ đang cố tập trung nghe giảng, Usami-san ạ,” Tôi trả lời, mắt vẫn không rời bài học trên bảng.
“… Bắt nạt người ta~”
Vì tôi không chịu mở miệng, cô ấy dùng bút chì bấm chọt vào hông tôi. Đầu kim chọc qua lớp vải trên áo và chích lên da tôi.
“Nè, đau quá đi.”
“Vậy đừng lơ tớ nữa,” Usami dỗi. “Lúc nghỉ ăn trưa, bọn con trai các cậu lại nói về Youko-san, phải không?”
“Hở, có à?”
“… Cậu toàn lảng chuyện đi thôi, Nonomiya. Thực ra, tớ đã biết các cậu nói về cậu ấy!”
“Cậu nghe lén bọn tớ à? Sốc quá đi.”
“Không phải! Tớ chỉ tình cờ nghe được tên của Youko-san thôi! Vì mấy cậu nói chuyện to quá!”
“Usami,” tôi khẽ nhắc vì thầy Kumada đang quay mặt xuống lớp học. Cô ấy vội vàng ngồi thẳng lại và giả vờ ghi ghi chép chép gì đó.
Một lúc sau: “Nonomiya nè, cậu thích con gái giống như Youko-san, đúng không?” Usami thầm thì trong khi vẫn nhìn vào tập.
Tôi chợt liếc về dãy bàn đầu bên phải. Tsukimori Youko – cô gái được nhắc đến – đang chăm chú nhìn lên bảng. Dù chỉ nhìn từ một bên, gương mặt cô ta trông rất sáng sủa, cảm giác như ta đang thấy một xướng ngôn viên trên đài vậy.
Ngồi gần giữa lớp, cộng với thần thái xuất chúng của mình, có cảm giác cô ta chính là trung tâm của cả lớp.
Quả thật, Tsukimori là một người rất đặc biệt. Dù bản thân luôn tránh phải tiếp xúc, tôi vẫn có thể hiểu tại sao mọi người yêu mến cô.
“—Không, không hẳn.”
Tuy không thích bị làm phiền, nhưng tôi lại quan tâm đến phản ứng của Usami.
“Là vậy sao?”
Cô ấy cười, có vẻ như vừa trút được gánh nặng.
“Bọn tớ vừa ví von thế này: nếu là một loại nước uống, Tsukimori sẽ là rượu vang.”
— Không biết phản ứng của cô ấy sẽ như thế nào, nhỉ?
“À, nhân tiện, nói như vậy thì cậu sẽ là nước cam.”
Từ bên cạnh, tôi có thể nghe thấy tiếng ngòi bút chì bị vỡ.
“Thế à?”
Xoay xoay cây bút chì trên tay, Usami giả vờ không quan tâm. Tuy nhiên, tôi không thể bỏ qua cái giây phút hai bên má cô ấy ửng hồng lên.
Sau đó, Usami không hỏi nữa.
Phản ứng ngây thơ của cô ấy có gì đó làm tôi cảm thấy thanh thản. Tuy lúc nãy tôi chỉ nêu tên cô ấy cho xong chuyện, nhưng có lẽ tôi đã để lộ suy nghĩ của bản thân mà không hề biết.
Ít nhất, vào lúc này, tôi thấy rất thích Usami.
“… Mà nè.”
Tôi đã tưởng chuyện vậy là xong, nhưng hình như cô ấy còn muốn nói gì nữa.
Usami thì thầm, gương mặt cho thấy đây là chuyện quan trọng, “T-Tớ rất bình thường, đúng không? Một cô gái bình thường! Không phải loại con gái kì cục như lúc nãy cậu nhận xét đâu! Tớ không muốn cậu hiểu lầm, được chứ?”
Tôi bất chợt mỉm cười trước câu nói đầy dễ thương của Usami.
Sự thật thà của cô ấy khiến tôi thoải mái — gần như là cảm giác được thưởng thức một ly nước cam ngọt lịm.
Ước gì tôi có thể yêu cô ấy.
No comments
Post a Comment