ANH HÙNG XẠ ĐIÊU - CHƯƠNG 04 - KIM DUNG - TRUYENHOANGDUNG
ANH HÙNG XẠ ĐIÊU
Tác giả: Kim Dung
Thể loại: Kiếm hiệp
CHƯƠNG 04: TAI HỌA BẤT NGỜ 4
Quách Dương hai người nghe y nói dám vào tận hoàng
cung ăn trộm tài vật trong đại nội, bất giác hoảng sợ ngẩn người, đều không dám
đưa tay nhận lấy. Khúc Tam lớn tiếng nói:
- Hai vị là không dám nhận hay không chịu nhận đây?
Quách Khiếu Thiên nói:
- Bọn ta không có công không dám nhận lộc, không thể
nhận vật gì của ngươi. Còn như chuyện đêm nay thì hai anh em bọn ta tự nhiên
quyết không hở ra một chữ nửa lời, lão huynh cứ yên tâm.
Khúc Tam nói:
- Hừ, ta sợ các ngươi tiết lộ bí mật à? Nếu ta không
sớm tra xét rõ ràng lai lịch của hai người các ngươi thì đêm nay há có thể để
cho hai vị còn sống mà rời khỏi đây sao? Quách huynh, ngươi là hậu duệ của hảo
hán Lương Sơn Bạc Địa hựu tinh Trại Nhân Quý Quách Thịnh, sử dụng kích pháp gia
truyền, có điều biến dài thành ngắn, đổi một thành hai thôi. Dương huynh, ông tổ
ngươi là Dương Tái Hưng danh tướng dưới cờ của Nhạc gia gia. Hai người các vị
là dòng dõi trung nghĩa, khi phương Bắc rơi vào tay giặc, hai người các ngươi
lưu lạc giang hồ, sau đó kết nghĩa anh em rồi cùng tới thôn Ngưu Gia cư trú,
đúng không?
Quách Dương hai người nghe y nói toạc thân thế lại lịch
của mình ra, lại càng vô cùng kinh ngạc, chỉ còn cách gật đầu thừa nhận.
Khúc Tam nói:
- Tổ tiên của hai người các vị là Quách Thịnh và
Dương Tái Hưng vốn đều là hảo hán lục lâm, về sau mới quy thuận triều đình, ra
sức cho Đại Tống. Chuyện cướp bóc tài vật bất nghĩa thì tổ tiên của các ngươi đều
đã làm qua rồi. Hai món vàng bạc này rốt lại các ngươi có nhận không?
Dương Thiết Tâm nghĩ thầm:
- Nếu không nhận thì sẽ đắc tội với y!
Chỉ đành đưa tay nhận lấy, và nói:
- Nếu vậy xin cảm tạ.
Khúc Tam đột nhiên lộ vẻ tươi cười, quảy bao phục
lên vai, nói:
- Về thôi!
Lúc ấy ba người sóng vai bước ra khỏi rừng. Khúc Tam
nói:
- Đêm nay thu hoạch được nhiều, lấy được hai bức
tranh của Đạo Quân hoàng đế, lại có một bức chữ viết của y. Thằng khốn ấy làm
vua không ra gì nhưng về lối vẽ Linh mao và thư pháp Sấu kim thể thì quả thật
là tuyệt diệu trong thiên hạ.
Quách Dương hai người cũng không hiểu lối vẽ Linh
mao và thư pháp Sấu kim thể là gì, chỉ líu ríu vâng dạ. Đi được một lúc, Dương
Thiết Tâm nói:
- Ban ngày nghe vị tiên sinh kể chuyện kia nói nửa mảnh
giang sơn Đại Tống chúng ta đều mất từ tay Đạo Quân hoàng đế, thì tranh vẽ chữ
viết của y có gì hay? Lão huynh cần gì phải xông pha nguy hiểm vào hoàng cung để
lấy trộm chứ?
Khúc Tam khẽ cười đáp:
- Chuyện đó thì ngươi không hiểu đâu!
Quách Khiếu Thiên nói:
- Gã Đạo Quân hoàng đế ấy đã có thể vẽ tranh viết chữ
đẹp thì rõ ràng rất thông minh, chỉ tiếc là y không chuyên tâm làm vua. Lúc ta
còn nhỏ nghe gia gia nói rằng một người bất kể học văn hay học võ thì chỉ cần
chuyên tâm vào một việc, chứ nếu chuyện này muốn làm, chuyện kia cũng muốn làm
thì rốt lại nhất định chẳng làm được chuyện gì.
Khúc Tam nói:
- Người tư chất tầm thường thì đúng là như thế,
nhưng thiên hạ có rất nhiều người thông minh tuyệt đỉnh, văn tài võ học, thư họa
cầm kỳ, toán học binh thư cho tới y bốc tinh tướng, kỳ môn ngũ hành không môn
nào không biết, không môn nào không giỏi, chẳng qua các ngươi không gặp đó
thôi.
Nói tới đó y ngẩng đầu nhìn vầng trăng tàn ở chân trời,
thở dài một tiếng. Dưới ánh trăng, Quách Dương hai người thấy khóe mắt y chợt ứa
ra mấy giọt lệ thảm. Quách Dương hai người về tới nhà đem mấy món vàng bạc chôn
thật sâu sau hậu viện, cũng không hề nói với vợ một câu. Hai người từ đó ngày
nào cũng ra sức cày cấy săn bắn mưu sinh, lúc rảnh rỗi thì tập luyện binh khí
quyền cước, cho dù lúc chỉ có hai người với nhau cũng không nhắc tới chuyện đó.
Hai người có khi cũng tới quán rượu uống với nhau vài vò, gã què Khúc Tam vẫn
hâm rượu bưng lên, mang đậu hủ đậu phụng ra rồi tập tễnh bỏ đi, ngồi cạnh cứa
nhìn ra sông lớn im lặng với tâm sự của y, chuyện đánh nhau trong rừng đêm trước
tựa hồ chưa từng xảy ra.
Nhưng Quách Dương hai người gặp y dường như cũng có
mấy phần kính sợ.
Thu qua đông lại, càng ngày càng lạnh. Một hôm nửa đềm
gió bấc thổi mạnh, tuyết bắt đầu rơi. Sáng hôm sau tuyết rơi càng lớn, bông bạc
đầy trời, ngọc rắng khắp đất bốn bề mênh mông trắng xóa. Dương Thiết Tâm nói với
vợ chiều nay chuẩn bị rượu thịt mời vợ chồng nghĩa huynh uống rượu thưởng tuyết.
Ăn cơm trưa xong, y mang hai cái bầu lớn tới quán rượu
đầu thôn mua rượu, vừa tới trước quán thì thấy hai cánh cửa gỗ đóng chặt, bàn
ghế cũng thu dọn sạch sẽ.
Dương Thiết Tâm gõ cửa mấy cái, gọi:
- Khúc Tam ca, bán cho ta ba cân rượu.
Nhưng không nghe trả lời. Một lúc sau y lại gọi vài
tiếng, thấy vẫn không có tiếng đáp bèn tới cạnh cửa sổ nhìn vào, chỉ thấy trên
bàn ghế phủ một lớp bụi dày, bèn nghĩ thầm:
- Vài hôm không ra, té ra Khúc Tam đã vắng nhà mấy
hôm rồi. Mong sao đừng xảy ra chuyện gì thì hay.
Lúc ấy chỉ đành xông pha gió tuyết qua thôn Hồng Mai
cách đó năm dặm mua rượu, nhân tiện mua thêm một con gà, về nhà làm thịt bảo vợ
nấu nướng. Vợ y là Bao thị, khuê danh là Tích Nhược, là con của một thầy đồ tư
thục ở thôn Hồng Mai, gả cho Dương Thiết Tâm chưa đầy hai năm. Chiều hôm ấy Bao
thị cho gà và cải trắng, đậu hủ, miến vào một cái nồi lớn, đặt lên bếp nổi lửa
rồi chặt một đa cá khô thịt khô, xế chiều qua mời vợ chồng Quách Khiếu Thiên
sang uống rượu.
Quách Khiếu Thiên vui vẻ nhận lời. Vợ y là Lý thị vì
đang có thai, nôn mửa mấy hôm, cứ ăn vào là nôn ra nên từ chối không qua. Lý thị
khuê danh là Bình, Bao Tích Nhược với nàng cũng như chị em ruột, hai người nói
chuyện hồi lâu trong phòng, Bao Tích Nhược pha cho Lý thị một bình trà nóng mới
về nhà bày biện, đã thấy chồng và Quách Khiếu Thiên bưng bếp lò đặt lên bàn hâm
rượu, hai người đã uống trước mấy chén.
Quách Khiêu Thiên nói:
- Em gái, bọn ta không chờ cô đâu, lên đây mau đi.
Quách Dương hai người chơi thân, lại đều là kẻ hào
kiệt, người nhà quê lại không tỵ hiềm chuyện lễ tiết nam nữ. Bao Tích Nhược cười
khẽ vâng dạ, thêm than vào bếp, cầm một cái chén bước tới rói rượu ngồi xuống cạnh
chồng, thấy hai người sắc mặt bừng bừng, bèn cười nói:
- Có chuyện gì mà hai anh tức giận vậy?
Dương Thiết Tâm nói:
- Bọn ta đang nói chuyện lôi thôi trong triều đình
Lâm An.
Quách Khiếu Thiên nói:
- Hôm trước ta vào trà lâu Hỷ Vũ các ở đầu cầu Chúng
An, nghe người ta nói chuyện gã Tể tướng giặc cướp Hàn Sá Trụ. Người ấy nói rất
có đầu có đuôi, chắc không phải giả. Y nói bất kể là vị quan nào dâng thư bẩm
báo hay gởi công văn lên chỉ cần không ghi rõ mấy chữ "Kính biếu vật này,
..."vật này thì gã Tể tướng giặc cướp ấy sẽ không thèm ngó tới.
Dương Thiết Tâm thở dài nói:
- Có loại hoàng đế như thế sẽ có loại Tể tướng như
thế, có loại Tể tướng như thế sẽ có loại quan lại như thế. Hoàng đại ca ngoài cửa
Dũng Kim thành Lâm An nói với ta một hôm y đang đốn củi cạnh núi chợt thấy một
toán quan quân hộ vệ một đám quan viên đi qua, thì Hàn Tể tướng dẫn đầu trăm
quan ra ngoài thành dạo chơi nhưng y cứ lo đốn củi, cũng không để ý.
Chợt nghe gã Hàn Sá Trụ ấy than: ở đây giặc trúc lều
tranh, đúng là phong cảnh rừng núi tuyệt diệu, chỉ tiếc là thiếu mất tiếng gà
kêu chó sủa? Y vừa nói xong, chợt trong đám cỏ có mấy tiếng oẳng oẳng oẳng vang
lên.
Bao Tích Nhược cười nói
- Con chó ấy tới thật đúng lúc!
Dương Thiết Tâm nói:
- Đúng thế, rất đúng lúc. Con chó ấy sủa một hồi rồi
rừ đám cỏ chui ra, cô bảo đó là chó gì nào? Té ra đó chính là đường đường Phủ
Doãn Phủ Lâm An Triệu đại nhân.
Bao Tích Nhược ôm bụng cười bò ra nói:
- Trời ạ!
Quách Khiếu Thiên nói:
- Lần ấy Triệu đại nhân giả làm chó sủa, chắc nay
mai là được thăng quan.
Dương Thiết Tâm nói:
- Cái đó tự nhiên.
Ba người uống rượu một hồi, chỉ thấy ngoài cửa tuyết
rơi càng lúc càng lớn, rượu nóng vào bụng, ba người đang cảm thấy nóng bức, chợt
nghe trên đường cái phía đông vang lại một tràng tiếng đạp tuyết, cước bộ rất
nhanh, ba người quay đầu nhìn ra thì là một đạo sĩ.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment