ANH HÙNG XẠ ĐIÊU - CHƯƠNG 05 - KIM DUNG - TRUYENHOANGDUNG
ANH HÙNG XẠ ĐIÊU
Tác giả: Kim Dung
Thể loại: Kiếm hiệp
CHƯƠNG 05: TAI HỌA BẤT NGỜ 5
Đạo sĩ ấy đầu đội nón tre, vai khoác áo tơi, toàn
thân phủ đầy tuyết trắng, trên lưng giắt chéo một thanh trường kiếm, ngù tơ màu
vàng trên chuôi kiếm phất phơ trong gió, gió tuyết đầy trời, rảo bước độc hành,
quả thật khí khái phi phàm. Quách Khiếu Thiên nói:
- Vị đạo sĩ này rất giỏi võ công, xem ra cũng là một
hảo hán. Chỉ có một người, hay là mời vào.
Dương Thiết Tâm nói:
- Không sai, chúng ta mời y vào uống vài chén, làm
quen thêm một người bạn.
Hai người đều hiếu khách, lập tức rời bàn ra cửa, chỉ
thấy đạo nhân kia đi rất nhanh, chớp mắt chỉ còn cách ngoài mười trượng nhưng
không phải là nhấc chân chạy mau, khinh công như thế quả thật hiếm có.
Hai người nhìn nhau một cái, đều cảm thấy kỳ lạ
Dương Thiết Tâm lớn tiếng gọi:
- Đạo trưởng, xin dừng bước!
Tiếng gọi vừa dứt, đạo nhân kia liền quay lại gật gật
đầu. Dương Thiết Tâm nói:
- Trời lạnh tuyết lớn, sao đạo trưởng không ghé vào
uống vài chén cho đỡ lạnh!
Đạo nhân kia cười nhạt một tiếng, lướt tới như bay,
trong chớp mắt đã tới trước cổng, trên mặt đầy vẻ khinh bỉ ác cảm, cười nhạt
nói:
- Bảo ta dừng bước là có ý gì? Nói mau xem.
Dương Thiết Tâm nghĩ thầm bọn ta có hảo ý mời ngươi
uống rượu mà đạo nhân ngươi lại vô lễ như thế, lúc ấy ngẩng đầu trợn mắt nhìn.
Quách Khiếu Thiên bèn ôm quyền nói:
- Anh em bọn ta đang đun lửa uống rượu, thấy đạo trưởng
một mình đi trong tuyết lạnh nên lớn mật mời ghé chơi, nếu có đụng chạm cũng
xin đừng trách.
Đạo nhân kia đảo mắt một cái, lớn tiếng nói:
- Tốt rất tốt, uống rượu thì uống rượu!
Rồi rảo bước tiến vào. Dương Thiết Tâm lại bực mình,
đưa tay kéo tay trái y lại, nói:
- Còn chưa thỉnh giáo pháp hiệu của đạo trưởng?
Đột nhiên thấy cổ tay của đạo nhân ấy trơn như cá chạch
trượt ra khỏi tay mình, biết là không hay, vừa định lui lại đột nhiên thấy cổ
tay đau buốt, đã bị đạo nhân kia lật tay lại giữ chặt, trong lúc bất ngờ thấy
như bị vòng sắt bóp chặt, vừa đau vừa nóng, vội vận kình chống trả, nào ngờ cả
cánh tay đã tê dại không còn khí lực, cổ tay đau buốt như bị gãy xương.
Quách Khiếu Thiên thấy sắc mặt nghĩa đệ đột nhiên đỏ
bừng, biết y thua thiệt, nghĩ thầm vốn là có ý kết giao, nếu lại đổi ra động thủ
thì đắc tội với hảo hán giang hồ, vội bước tới nói:
- Xin mời đạo trưởng ngồi.
Đạo nhân kia lại cười nhạt hai tiếng, buông cổ tay
Dương Thiết Tâm ra bước lên thềm, nghênh ngang ngồi xuống chính giữa, nói:
- Hai người các ngươi rõ ràng là người Sơn Đông lại
trốn núp ở đây giả làm dân quê Lâm An, tiếc rằng khẩu âm Sơn Đông còn chưa đổi
được. Đàn ông như thế thì còn biết võ công gì?
Dương Thiết Tâm vừa quẫn vừa giận, bước vào trong
nhà rút một ngọn chuỷ thủ trong tủ cho vào bọc rồi trở lại phòng khách, rót ba
chén rượu, tự uống cạn một chén, im lặng không đáp.
Đạo nhân kia nhìn ra tuyết lớn ngoài cửa, không uống
rượu cũng không trò chuyện, chỉ khẽ cười nhạt. Quách Khiếu Thiên thấy y có ý
thù địch, biết y nghi ngờ trong rượu có chuyện bèn cầm chén rượu trước mặt đạo
nhân lên một hớp uống cạn, nói:
- Rượu lạnh mau lắm, xin đổi chén rượu nóng khác cho
đạo trưởng.
Nói xong lại rói một chén, đạo nhân kia đón lấy uống
một hớp, nói:
- Cho dù trong rượu có thuốc mê cũng không làm gì được
ta.
Dương Thiết Tâm càng thêm sôi máu, bèn phát tác nói:
- Bọn ta có hảo ý mời ngươi uống rượu, chẳng lẽ có ý
hại ngươi? Đạo nhân nhà ngươi ăn nói không ra gì, mời ra khỏi đây ngay. Rượu của
bọn ta không phải giấm, thức ăn cũng không phải thứ bỏ đi không ai ăn.
Đạo nhân kia hừ một tiếng, cũng không đếm xỉa gì tới
cầm vò rượu tự rót tự uống, uống cạn ba chén chợt cởi áo tơi tháo nón lá ra vứt
xuống đất.
Dương Quách hai người nhìn lại chỉ thấy y khoảng hơn
ba mươi tuổi, lông mày xếch lên, sắc mặt hồng hào, mặt vuông tai lớn, ánh mắt
sáng quắc. Y lại cởi cái bao da trên lưng giũ ra bàn rầm một cái, Dương Quách
hai người đều giật mình nhảy dựng lên. Té ra vật trong bao da lăn ra là một cái
đầu người máu me bê bết. Bao Tích Nhược la hoảng:
- Trời ơi!
Rồi chạy vào phòng trong. Dương Thiết Tâm đưa tay mò
ngọn chuỷ thủ trong bọc, đạo nhân kia lại giũ cái bao da một cái làm rơi ra
thêm hai vật tròn tròn máu me bê bết, định thần nhìn kỹ thì là một bộ tim gan,
trông không giống gan heo tim heo, chỉ e chính là tim gan người. Dương Thiết
Tâm kêu lên:
- Thằng đạo nhân giặc cướp giỏi lắm!
Rồi rút ngọn chuỳ thủ ra đâm mau vào ngực đạo nhân.
Đạo nhân cười nhạt nói:
- Lũ chó săn, động thủ rồi à?
Rồi phất chưởng trái đánh vào cổ tay Dương Thiết
Tâm. Dương Thiết Tâm cổ tay chợt tê rần, năm ngón tay lập tức mất hết khí lực,
ngọn chuỳ thủ cũng bị đoạt mất. Quách Khiếu Thiên bên cạnh nhìn thấy cả kinh,
nghĩ thầm nghĩa đệ là dòng dõi danh tướng, võ nghệ gia truyền của y lúc bình thời
so tài thì mình cũng còn kém một bậc, mà đạo nhân này lại không coi y ra gì, ra
tay vừa rồi rõ ràng là tuyệt kỹ "Không thủ đoạt bạch nhận" truyền tụng
trên giang hồ, công phu này chỉ mới nghe qua chứ trước nay chưa hề được thấy,
hiện chỉ e nghĩa đệ đã bị thương, bèn cúi xuống nhấc cái ghế lên, chỉ chờ ngọn
chuỳ thủ trong tay đạo nhân đâm ra là đón đỡ.
Ai ngờ đạo nhân kia không đếm xỉa gì tới, cầm ngọn
chuỳ thủ khua loạn lên một hồi băm nát mớ tim gan người thành một đống bầy nhầy,
kế đó hú dài một tiếng, âm thanh rung cả mái ngói, tay phải đập xuống một chưởng,
chát một tiếng, rượu thịt chén bát trên bàn đều bắn tung lên, nhìn tới cái đầu
người thì đã bị phát chưởng của y đánh nát xương sọ, ngay cái bàn cũng bị chấn
động nứt một đường dài.
Hai người đang kinh nghi bất định thì đạo nhân kia
quát:
- Bọn chuột nhắt vô sỉ, hôm nay đạo gia đại khai sát
giới đây!
Dương Thiết Tâm giận quá không nhịn được nữa, rút ngọn
trường thương giắt ở góc nhà vọt ra bãi đất tuyết trước cổng, quát lớn:
- Ra đây ra đây, ta sẽ cho ngươi biết mùi lợi hại của
thương pháp Dương gia.
Đạo nhân kia cười nhạt nói:
- Bọn chuột nhắt làm ma trành cho cọp nhà ngươi mà
cũng biết thương pháp Dương gia?
Rồi vọt ra cổng. Quách Khiếu Thiên thấy tình thế
không hay, chạy về nhà lấy đôi kích ra, chỉ thấy đạo nhân kia cũng không tuốt
kiếm, vẫn đứng ở đó, tay áo bào phần phật trong gió vang thành tiếng. Dương Thiết
Tâm quát:
- Tuốt kiếm ra!
Đạo nhân kia nói:
- Hai con chuột các ngươi nhất tề xông lên, đạo gia
cũng chỉ dùng tay không đối phó thôi.
Dương Thiết Tâm ra oai, một chiêu Độc long xuất động
đánh ra, tua đỏ trên đầu thương lay động, bóng thương cuốn lên thành một vầng
sáng lớn phóng thẳng vào giữa ngực đạo nhân. Đạo nhân chợt sửng sốt cất tiếng
khen:
- Hay lắm!
Thân hình theo ngọn thương phóng tới lách qua bên
trái, chưởng trái lật lại chụp mũi thương.
Dương Thiết Tâm từng khổ luyện thương pháp từ nhỏ, học
được công phu gia truyền. Nên biết thương pháp Dương gia không phải tầm thường,
năm xưa Dương Tái Hưng một ngọn thương sắt dẫn đầu ba trăm quân Tống đại chiến
với bốn vạn quân Kim ở cầu Tiểu Thương, hăng hái giết hơn hai ngàn quân giặc,
đâm chết Vạn hộ trưởng Tán Bát Bột Đổng và hơn một trăm Thiên hộ trưởng, Bá hộ
trưởng, lúc bấy giờ quân Kim bắn tên như mưa, ông ta chỉ bị trúng có một mũi,
thuận tay bẻ găy mũi tên xông vào đánh tiếp, rốt lại vì ngựa rơi xuống bãi bùn
mới kiệt sức tuẫn tiết. Quân Kim đốt xác ông ta, lấy ra được hơn hai thăng đầu
mũi tên sắt. Trận ấy đánh giết quân Kim khiến chúng vừa kính vừa sợ, thương
pháp Dương gia oai chấn Trung nguyên.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment