ANH HÙNG XẠ ĐIÊU - CHƯƠNG 02 - KIM DUNG - TRUYENHOANGDUNG
ANH HÙNG XẠ ĐIÊU
Tác giả: Kim Dung
Thể loại: Kiếm hiệp
CHƯƠNG 02:
Nửa mảnh giang sơn phía Bắc của Đại Tống chúng ta là
do năm xưa ba cha con Huy tông, Khâm tông, Cao tông hai tay dâng lên cho người
Kim thôi.
Ba ông vua ấy trọng dụng gian thần, coi thường bách
tính, các đại tướng ra sức chống Kim ai cách chức được thì cách chức, ai chặt đầu
được thì chặt đầu, hai tay bưng giang sơn cẩm tú dâng lên, người Kim từ chối lại
là không cung kính, đành phải nhận thôi. Từ nay trở đi nếu triều đình vẫn còn
trọng dụng gian thần thì đó chính là quỳ xuống mời xa giá của quân Kim tới, tại
sao họ không tới chứ?
Quách Khiếu Thiên giơ tay đập mạnh xuống bàn khiến cốc
chén đũa bát nhảy tung lên, nói:
- Đúng thế!
Trương Thập Ngũ nói:
- Nhớ năm xưa Huy tông Đạo Quân hoàng đế dốc lòng muốn
trường sinh bất lão, muốn làm thần tiên, đám gian thần được dùng loại Thái
Kinh. Vương Phủ toàn là bọn vô sỉ chuyên giúp vua vơ vét, như Đồng Quán, Lương
Sư Thành chỉ là bọn thái giám chuyên bợ đỡ, như Can Cổu, Lý Bang Nhan là bọn
lãng tử chuyên hầu hạ hoàng đế chơi bời.
- Đạo Quân hoàng đế không ngó ngàng gì tới
chính sự, cả ngày nếu không cầu tiên học đạo thì phái người đi khắp nơi tìm kiếm
các hoa khôi kỹ nữ. Một sớm quân Kim đánh tới trước mắt, y bó tay hết kế, co đầu
rút cổ, đem ngai vàng truyền lại cho con là Khâm tông. Lúc ấy trung thần là Lý
Cương đóng giữ kinh thành Biện Lương, đại tướng các nơi chỉ huy quân cần vương,
quân Kim đánh không được, chỉ còn cách rút lui.
- Không ngờ Khâm tông nghe lời
gian thần cách chức Lý Cương, lại không dùng các tướng giỏi có oai vọng quen cầm
quân thì làm sao kinh thành không mất? Cuối cùng Huy tông, Khâm tông đều bị
quân Kim bắt. Hai lão hôn quân ấy mình làm mình chịu cũng được đi nhưng lại làm
hại lây tới hàng vạn vạn bách tính Trung Quốc chúng ta.
Quách Khiếu Thiên, Dương Thiết Tâm càng nghe càng nổi
giận.
Quách Khiếu Thiên nói:
- Mối nhục lớn hai vua Huy Khâm bị quân Kim bắt
trong niên hiệu Tỉnh Khang chúng ta đã nghe nhiều rồi. Thiên thần thiên tướng
gì đó cũng nghe nói qua, chỉ là chuyện nói cho vui, chứ chẳng lẽ lại có thật
sao?
Trương Thập Ngũ nói:
- Lại còn giả à?
Dương Thiết Tâm nói:
- Về sau Khang vương ở Nam Kinh nối ngôi làm vua, thủ
hạ có các đại tướng như Hàn Thế Trung, Nhạc gia gia, vốn hoàn toàn có thể ra
quân Bắc phạt, cho dù không đánh thẳng tới sông Hoàng Long được thì muốn thu phục
kinh thành Biện Lương cũng chẳng khó gì? Chỉ hận thằng gian tặc Tần Cối chỉ muốn
nghị hòa, hại chết Nhạc gia gia.
Trương Thập Ngũ rót rượu cho hai người Quách, Dương
rồi rót cho mình một chén, uống cạn một hơi, nói:
- Nhạc gia gia có hai câu thơ là:
Chí mạnh đói ăn thịt giặc Hồ.
Nói cười khát uống máu Hung Nô.
Hai câu thơ ấy đúng là nói lên tâm sự của toàn thể
bách tính Trung Quốc. Ồ, thằng đại gian thần Tần Cối ấy may lắm, tiếc là chúng
ta lại sinh muộn mất sáu mươi năm.
Quách Khiếu Thiên hỏi:
- Nếu sinh sớm sáu mươi năm thì sao?
Trương Thập Ngũ nói:
- Lúc bấy giờ mà bằng vào khí khái anh hùng, thân thủ
hào kiệt của hai vị, tìm tới Lâm An bắt thằng gian thần ấy, ba người bọn ta ăn
thịt uống máu y thì không phải ngồi đây ăn đậu hủ uống rượu lạnh!
Ba người cười rộ.
Dương Thiết Tâm thấy một vò rượu đã cạn liền gọi
thêm vò nữa, ba người mặc sức chửi mắng Tần Cối. Người què lại bưng ra một đĩa
đậu hủ, một đĩa đậu phụng, nghe ba người chửi tới lúc sướng miệng đột nhiên khà
khà buông hai tiếng cười nhạt.
Dương Thiết Tâm hỏi Khúc Tam:
- Có chuyện gì vậy? Ngươi nói bọn ta chửi Tần Cối là
không phải sao?
Lão què Khúc Tam nói:
- Chửi hay lắm, chửi hay lắm, có gì không đúng chứ?
Có điều ta nghe người ta nói trong chuyện giết Nhạc gia gia để giảng hòa thì kẻ
đầu sỏ tội ác lại không phải là Tần Cối.
Ba người đều kinh ngạc, cùng hỏi:
- Không phải là Tần Cối sao? Thế thì là ai?
Khúc Tam nói:
- Tần Cối làm Tể tướng, nghị hòa cũng được, không
nghị hòa cũng được, y vẫn làm Tể tướng. Nhưng Nhạc gia gia toàn tâm toàn ý muốn
diệt Kim, rước hai vua Huy tông, Khâm tông về. Hai ông vua ấy mà về thì Cao
tông hoàng đế sẽ làm gì?
Y nói xong mấy câu ấy lại tập tễnh bước qua ngồi xuống
chiếc ghế gỗ ngẩng đầu nhìn trời, lại ngồi yên xuất thần. Gã Khúc Tam này nhìn
mặt bất quá chỉ hai mươi tuổi mà lưng còng gập xuống, tóc điểm màu sương. Nhìn
sau lưng giống hệt một ông già. Trương Thập Ngũ và Quách, Dương hai người nhìn
nhau im bặt. Hồi lâu Trương Thập Ngũ mới nói:
- Đúng, đúng lắm! Vị huynh đệ đây nói rất đúng. Đúng
là người đầu sỏ hại chết Nhạc gia gia e không phải là Tần Cối mà là Cao tông
hoàng đế.như núi Thái bèn nói đó là công của Tần Cối. Tần Cối vốn đã được phong
là Lỗ quốc công, đến lúc ấy lại được gia phong là Thái sư vinh sủng không ai bằng,
quyền thế nghiêng trời. Cao tông truyền ngôi cho Hiếu tông. Hiếu tông truyền
ngôi cho Quang tông thì người Kim chiếm được quá nửa giang sơn của chúng ta.
Quang tông truyền tới Khánh Nguyên hoàng đế hiện nay, ông ta ngồi trên ngai
vàng ở Lâm An đã năm năm, trọng dụng vị Hàn Sá Trụ. Hàn Tể tướng thì từ nay trở
đi sẽ ra sao? Hà hà, khó nói lắm, khó nói lắm?
Vừa nói vừa lắc đầu quầy quậy.
Quách Khiếu Thiên nói:
- Khó nói cái gì? Đây là chỗ thôn quê, cứ nói không
hề gì, không phải như trong thành Lâm An tai vách mạch rừng. Thằng Tể tướng giặc
cướp Hàn Sá Trụ ấy thì ai chẳng biết là một tên đại gian thần? Nói tới bản lĩnh
hại nước hại dân thì Tần Cối cũng phải chắp tay xin kết nghĩa anh em với y.
Trương Thập Ngũ nói tới chuyện hiện tại lại hơi sợ
không dám nói thẳng, uống một chén rượu, nói:
- Quấy quả hai vị một bữa rượu, tiểu nhân cũng có một
câu muốn khuyên, hai vị là nam tử hán ngay thẳng, lời lẽ việc làm cũng nên cẩn
thận để tránh tai họa. Thời thế đã thế này, bách tính chúng ta cũng chỉ còn
cách ngậm đắng nuốt cay sống cho qua ngày thôi. Ồ! Đúng là:
Ngoài cảnh lầu cao lại có lầu.
Tây Hồ múa hát đến khi nào?
Gió nam thổi tới người say khướt!
Cứ nói: Hàng Châu tức Biện Châu.
Dương Thiết Tâm hỏi:
- Bốn câu thơ ấy là nói chuyện cổ nào vậy?
Trương Thập Ngũ nói:
- Không phải nói chuyện cổ, mà nói vua tôi nhà Đại Tống
ta chỉ lo uống rượu làm vui cạnh Tây Hồ, thưởng thức ca múa, tính là đời này
qua đời khác cứ lấy Hàng Châu làm kinh đô, không nghĩ tới việc thu hồi đất cũ,
lấy lại cựu đô Biện Lương nữa.
Trương Thập Ngũ uống đến khi say khướt mới cáo từ,
xiêu xiêu vẹo vẹo đi về hướng Lâm An, chỉ nghe y lẩm bẩm mấy câu trong bài Mãn
giang hồng của Nhạc Phi.
Nhục Tỉnh Khang
Chưa rửa hết.
Hờn tôi con.
Bao giờ sạch?
Cười xe dài...
Quách Khiếu Thiên trả tiền rượu, cùng Dương Thiết
Tâm sóng vai về nhà. Nhà hai người ở sát nhau, đi hơn mười trượng thì tới cổng.
Vợ Quách Khiếu Thiên là Lý thị đang xua gà vào chuồng,
cười nói:
- Hai người lại uống rượu rồi. Dương thúc thúc, chú
về đưa vợ qua ăn cơm với chúng tôi luôn, chúng ta làm thịt một con gà.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment