TRUYỆN NGÔN TÌNH - YÊU ĐI RỒI KHÓC CHƯƠNG 28
YÊU ĐI RỒI KHÓC
Tác giả : HAMLET TRƯƠNG
uploader : Hoangforever
CHƯƠNG 28:
Tác giả : HAMLET TRƯƠNG
uploader : Hoangforever
CHƯƠNG 28:
“Chúng ta hãy kết hôn đi!”
Anh hôn vào trán tôi thật khẽ.
Khác với lẽ thường, tôi không đắn đo hay bối rối kinh ngạc. Một ánh mắt rất
bình lặng, bởi tôi không nghĩ được gì cả. Sự trống rỗng ngự trị trong
tôi trọn vẹn. Nhưng có lẽ dù tôi gặp được anh trong hoàn cảnh nào thì chúng tôi
cũng thuộc về một thế giới đứng, cái gật đầu của tôi khiến nụ cười anh vội vàng
áp sát vào đôi môi hãy còn đọng lại chút dư vị cà phê. Tôi choàng tay đón nhận.
Cho đến gần kề ngày cưới, tôi vẫn không tìm được một xăng ti mét sai số nào
sẽ xảy ra. Mọi thứ vẫn bình ổn từ việc chọn áo cưới, nhà hàng, thiệp mời...
Bắt đầu từ giây phút này, tôi xuất hiện bên cạnh anh trong vị thế là cô dâu
tương lai, sẽ rất nhanh thôi. Mọi người chào hỏi nhau, những lời chúc tụng, những
ly rượu được nâng lên.
Và chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi tôi không ngờ rằng chính mình lại
quên mất điều đó. Bước chân giật lùi về phía sau như một bản năng. Đôi tay tôi
rời khỏi anh, ánh mắt lập tức di chuyển về hướng khác và rồi tôi muốn nhanh
chóng rời khỏi trước khi một ai đó bắt gặp. Tôi ra khỏi buổi tiệc một cách vội
vã, không màng đến gương mặt anh lúc đó và phản ứng của anh. Tôi không nhớ nổi.
Tôi lặng người ngồi bệt xuống giữa nhà.
Điện thoại có tiếng chuông đổ, bàn tay tôi run rẩy khi nhìn thấy dãy số
quen thuộc, đến dẫu cho có xóa đi thì tôi vẫn đọc được chính xác từng con số.
Nhưng đã lâu lắm rồi, dãy số đó không xuất hiện trong điện thoại của tôi. Lâu đến
mức tôi đã quên mất là từ khi nào và có cần thiết phải nghe máy không?
Hành động bất thần của tôi trong đêm đó khiến anh lo lắng, tôi chỉ có thể
nói là tôi ổn, anh cũng không hỏi thêm. Nụ hôn lên trán lại một lần nữa như muốn
xác tín rằng anh muốn làm gì đó thật nhẹ nhàng để khiến tôi bình tâm trở lại.
Tôi nhìn anh, dường như chợt nhớ ra điều gì đó. Chưa bao giờ tôi hỏi vì sao anh
lại chọn tôi? Trao cả tin yêu cho một người không chắc chắn có yêu anh hay
không.
* * *
Người đã trở về trong một đêm hào nhoáng đầy mưa bão, tôi nhận ra gương mặt
ấy dù đã phần nào hao gầy theo thời gian. Khoảnh khắc đó lướt qua rất nhanh, đủ
để tôi cảm nhận cái buốt tim đến rõ rệt, nỗi day dứt lại bất chợt ùa về nguyên
vẹn như thế. Một cách vô thức, tôi tìm về chốn kỷ niệm. Nhưng nơi đó qua bao
tháng năm đã đổi thay rất nhiều rồi. Cuộc sống của tôi và người dường như chẳng
tìm được kẽ hở để có thể lại đan xen vào nhau.
Những hàng cây trải dài và màu vàng của lá đang rơi rụng giữa trời thu, con
đường mòn với những chiếc ghế đá, tôi nhìn lại và mỉm cười. Đã lâu rồi không
còn đặt chân quay về, nhưng có một cảm giác chắc chắn là ngày trước chỉ cần ngồi
ở
đây, lòng tôi lại như cơn gió nhẹ
bỗng thênh thang trút xuống được những bộn bề bon chen.
“Chào em.”
Giọng nói quen thuộc ấy thật trầm, nó khiến nỗi nghi hoặc trong tôi lớn dần
thành nỗi lo sợ. Người đàn ông ngồi xuống cạnh bên, cho tôi được nhìn rõ khuôn
mặt, đôi mắt đã ám đầy sương khói của thời gian. Đã rời xa tôi ngần ấy thời
gian, tôi cũng đong đếm được là bao lâu. Chỉ là tôi chẳng thể tin vào mắt mình.
Là người đó sao? Trở về thật rồi sao? Thật gần. Tôi mỉm cười, nghẹn ngào cất
không nên lời.
“Đã lâu không gặp.”
“Ừ. Anh không ngờ sẽ được gặp em ở đây. Và cả buổi tiệc hôm trước nữa."
“Vậy sao? Em cũng không nghĩ là anh còn nhớ đến nơi này." Tôi cố gắng
bật cười.
Bất giác cả tôi và người đều chạm phải đôi mắt của người đối diện. Tôi hiểu
rõ nếu như không làm gì đó, thì ngay lúc này tôi sẽ bật khóc. Lý trí mách bảo,
cảm giác thôi thúc, nhịp đập của trái tim đã không còn nghe lời tôi nữa. Vội
vàng, tôi né tránh đôi bàn tay đang chạm gần đến khóe mắt đỏ cay.
“Cuộc sống của anh bao năm qua thế nào? Chắc không đơn giản phải không? Còn
gia đình thì sao? Em rất tò mò khoảng đời tám năm đó của anh."
“Thật ra anh đã trở về và đã gặp em trước đó. Đây không phải là lần đầu
tiên chúng ta gặp lại."
“Anh nói sao?" Tôi bàng hoàng.
“Lúc đó, em ngồi một mình ở bãi biển. Em đang khóc, và rồi bạn em đến."
“Bãi biển...” Bãi biển ư? Phải chăng là lúc tôi uống say? Nhưng làm sao có
thể...
No comments
Post a Comment